Trans: Ying Yang
Khi Trần Triều Dao trở lại phòng thì Lý Hành đã nằm trên giường, quay lưng ra cửa để lại nửa giường cho cô.
Chiếc giường thực sự nhỏ đối với người chân dài tay dài như cậu. Cậu cuộn tròn người, chăn chỉ đắp một nửa, chân trái để lộ ra ngoài đang đặt bên mép giường. Cổ chân cậu có hai chỗ hơi lõm, độ cong vòng cung của mắt cá chân rất rõ ràng.
Cậu ngủ rất yên giấc, ngoan ngoãn như chú mèo của cô.
Trần Triều Dao đứng ở cửa ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu, cảm thấy ngực mình nóng ran. Có làn gió nhẹ lướt qua mặt, hơi ngứa, cô đưa tay lên gãi cũng phải giật mình vì độ nóng ấy.
Trong màn đên tĩnh lặng, cô có thể nghe rõ nhịp tim của mình, lần đầu tiên háo hức, kích động vì một người khác.
Cô nhẹ nhàng tắt đèn, ánh sáng màu cam ấm áp tan dần trong khoảng không, ánh trăng màu bạc rọi vào từ cửa sổ, hắt lên vai cậu, đổ thành một bóng dài.
Cậu nằm nghiêng trên giường, dựa vào cái bóng của cậu có thể thấy lồng ngực phập phồng theo nhịp thở nhẹ.
Trần Triều Dao thận trọng bước tới rồi nhẹ nhàng kéo chăn của cậu. Lý Hành bất an cựa quậy, tay chân đều rụt vào chăn bông, nửa khuôn mặt cũng vùi vào trong.
Cậu như vậy càng giống mèo của cô hơn.
Trần Triều Dao cong khoé môi, đắp chăn cho cậu rồi nhẹ nhàng lên giường, nằm trong cái bóng đổ xuống kéo dài của cậu. Thật ra cô đã rất buồn ngủ nhưng những suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu khiến cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cô nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn bờ vai rộng lớn của cậu đến xuất thần.
Trong màn đêm tĩnh mịch, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng và tiếng gió đang mạnh dần, lùa vào từ khung cửa sổ khép hờ, khiến mái tóc xoăn của cậu khẽ lay động.
"Lý Hành." Cô nói nhỏ.
"Hả?" Không ngờ cậu lại nghe thấy, mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng.
Trần Triều Dao nhìn chằm chằm vào một đốm sáng tụ lại trên lọn tóc cậu, thử dò hỏi: "Người mà cậu gọi là chị khi nãy, có quan hệ thế nào với cậu?"
Cậu không cử động cũng chẳng nói gì.
Khi Trần Triều Dao cho rằng cậu đã ngủ lại lần nữa thì cậu mới đáp.
"Dịch vụ mà chị mua không bao gồm việc trò chuyện cùng." Cậu lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn chưa tỉnh hẳn.
Thì ra cậu đang nghĩ điều này.
Cô thở phào nhẹ nhõm, tươi cười đứng dậy, lấy chiếc ví từ áo khoác bên cạnh giường ra, lấy ra toàn bộ tiền giấy bên trong.
"Tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, mua dịch vụ trò chuyện của cậu có đủ không?"
Cậu nhận lấy, nheo mắt nhìn vào ánh sáng mờ ảo một lát rồi nở nụ cười mãn nguyện với má lúm đồng tiền: "Cảm ơn chị, chị muốn tôi nói chuyện gì với chị?"
Đôi mắt cậu vẫn còn vương hơi nước nhưng mặt mày đã hoàn toàn tỉnh táo, đầy ý cười.
Bình thường mà rất đáng yêu.
Tim Trần Triều Dao đập thình thịch, giống như quả mọng chín dễ dàng bị cậu lột vỏ chỉ bằng một ánh mắt, lộ ra nội tâm mềm mại như nước của mình.
Cô lấy một cái gối dựa vào, vùi vào chiếc gối mềm mại, trên đó có mùi hương của cậu, sạch sẽ mà mát lạnh.
Mặt cô hơi đỏ: "Cậu bao lớn rồi?"
Lý Hành nhướn mày nhìn cô rồi vén chăn lên, co một chân: "Chị tự lại nhìn xem?"
Trần Triều Dao ngẩn người vài giây, ánh mắt theo động tác của cậu nhìn lướt lên chân cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!