Trans: Ying Yang
Ngay tại khoảnh khắc này, dường như Trần Triều Dao đã nảy sinh cảm giác hoang đường, vô lý.
Trong đêm thu giá rét có phần khác thường, cô mơ mơ hồ hồ tìm được một trai bao, chưa thành niên, giá tiền rẻ đến mức còn chẳng bằng một chiếc bông tai của cô.
Đuôi mắt là chân tường đổ nát của toà nhà cũ kỹ, dọc theo chân tường bong tróc là đầy những thứ rác rưởi lung tung lộn xộn, dường như đâu đâu cũng có thể thấy tàn thuốc và "áo mưa" đã qua sử dụng, lộ liễu xuất hiện ở mỗi góc.
Khó coi đến mức có chút buồn cười.
Đây là một mặt khác mà cô chưa từng được thấy trong cuộc sống tươi đẹp vẻ vang trước kia.
Một mặt ẩn khuất sau bóng tối, bị người khác khinh bỉ vì thấp hèn.
Cô như một vị khách vào nhầm rãnh nước thối xa lạ, dễ dàng bị chú cá xinh đẹp duy nhất trong vũng bùn lừa gạt.
Thậm chí bây giờ cô còn định theo cậu lội vào trong bùn lầy.
Lòng cô đã có chút sợ hãi, sợ mình sa vào vũng bùn này cũng sẽ bị nhiễm mùi tanh hôi.
Cô ngập ngừng dừng bước, ý thức được quyết định trong lúc vội vàng của mình có phần không lý trí lắm, mọi suy nghĩ trong đầu trở nên rối loạn.
Con phố lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng gió xào xạc.
"Sao thế?" Cậu đợi cô một lát, trên mặt là hai má lúm đồng tiền không sâu: "Chị không đi được nữa rồi à?"
Trần Triều Dao ngẩng đầu.
Xung quanh lác đác vài ngọn đèn đường, ánh đèn mờ mịt không rõ, nhưng dường như mọi ánh đèn đều tập trung trên người cậu, chiếu sáng nụ cười cậu rất đẹp. Mắt cậu trời sinh đã rất cuốn hút, hốc mắt hơi sâu, lông mi cụp xuống vừa dài vừa dày, khi cúi đầu nhìn lại, ánh mắt cậu sáng ngời tựa như dải ngân hà đẹp nhất trên bầu trời đêm vào giữa mùa hạ.
Cô nhìn vào mắt cậu, bờ vai gồng lên cứng ngắc dần thả lỏng, chút mê mang, mờ mịt và luống cuống quẩn quanh trong lòng chợt tan biến.
Gió thổi qua thổi lại giữa hai người, cô ngửi thấy mùi hương thuốc lá nhàn nhạt mát lạnh trên người cậu, như bùn đất bị thấm ướt sau mưa, lại như thảm cỏ mềm mại được ánh nắng sưởi ấm.
"Không sao, đi thôi." Cô hít sâu một hơi rồi cười nói.
Cậu đưa tay ra: "Tôi cầm giúp chị."
Tay cậu thật ấm, khi ngón tay đưa tới mang theo hơi ấm rất rõ ràng.
Trần Triều Dao như bị bỏng, có chút hoảng loạn xách vali sang một bên.
Vẻ mặt cậu có một thoáng giật mình, dường như ngạc nhiên trước sự hoảng hốt lo sợ của cô.
Mặt cô hơi đỏ, vì sự thất thố của mình, hoặc là vì điều gì khác.
"Tôi tự cầm được rồi." Cô nghiêng đầu, vén làn tóc bị gió thổi bay gọn sang bên.
Cậu bật cười, giọng cười trầm thấp như sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tai cô.
Suốt chặng đường cô không nói gì nữa, im lặng đi theo cậu qua đống rác hỗn độn, vào nhà từ cánh cửa trượt thuỷ tinh đang được mở ra một nửa.
Căn nhà mái bằng hai tầng, với những tấm áp phích dán trên cửa trượt, in hình những người phụ nữ để lộ nửa bộ ngực hoặc cặp mông đầy đặn, ánh đèn trong phòng hắt ra phản chiếu thành ánh sáng màu đỏ sậm mập mờ.
Vừa vào cửa, hơi nóng hầm hập đã phả vào mặt, cuốn theo mùi thuốc lá nồng nặc và mùi tanh khó nói thành lời.
Trần Triều Dao nín thở, cậu dẫn cô qua vài chiếc ghế được đặt lộn xộn rồi đi vào trong.
Trong nhà có một lối đi rất hẹp, hai bên là mấy gian phòng liên tiếp, đều đang đóng chặt, nhưng vẫn có tiếng rên rỉ yêu kiều vọng ra từ cánh cửa gỗ mỏng manh cùng với tiếng "kẽo kẹt" của giường gỗ kém chất lượng. Đi qua con đường nhỏ hẹp này khiến tim người khác cũng loạn nhịp theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!