Chương 36: (Vô Đề)

43. 

Tôi là ai, tôi ở đâu, vừa xảy ra chuyện gì? 

Chỉ thuận miệng đùa một câu mà lại bị tưởng là thật sao? 

Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay, tôi thậm chí đã ngừng thở một chút. 

Ánh mắt rơi vào nơi đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh sáng mùa đông ấm áp xuyên qua làn da trắng đến gần như trong suốt của cậu, những mạch máu xanh hiện rõ nơi thái dương, lan tỏa lên gò má trở thành sắc hồng nhạt, và đôi môi hơi cong lên như miệng của một chú mèo. 

Thật sự là một đòn tâm lý. 

Dễ thương đến mức không thể tha thứ.

Tôi run rẩy dùng một tay còn lại vỗ vỗ vào ngực, cố gắng làm dịu cảm xúc của mình, liên tục nhắc nhở bản thân rằng đây là nơi đông người, không thể làm những chuyện không đứng đắn. 

Cũng may ý chí của tôi đủ kiên định, nhờ tưởng tượng ra những hậu quả có thể xảy ra nếu tôi làm điều gì đó không đúng mực mà dập tắt đi những suy nghĩ không lành mạnh. 

Dù sao thì, không ai có thể thờ ơ khi nhìn thấy người mình thích có những hành động và biểu cảm như vậy mà.

Những tưởng tượng không thích hợp bị tôi ép buộc phải dập tắt, khi cậu chủ nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi đã trở lại trạng thái bình thường. Tôi cố gắng che giấu tất cả những cảm xúc không nên có, nhưng vẫn không dám chắc sắc mặt của mình có lộ ra sơ hở hay không, vì vậy tôi cố tình cười một cái. 

Cậu ấy có vẻ không có gì không thoải mái, dường như không để ý đến sự hoảng loạn vừa rồi của tôi, chỉ vẫn nắm tay tôi, hỏi: "Còn đau không?" 

Tôi cười tươi hơn: "Không đau nữa, cảm ơn cậu chủ." 

Cậu ấy mím môi, không nói thêm gì. 

Tôi đang định nói thêm điều gì đó, thì bỗng nhận ra từ bàn tay bị cậu ấy nắm chặt truyền đến một chút lạnh lẽo. 

Vừa rồi đắm chìm trong một cảm xúc khó hiểu, khiến cho hệ thống cảm giác của tôi chỉ tập trung vào hành động của cậu ấy, chỉ chú ý đến sự thật hiển nhiên rằng "cậu ấy thật sự quá đáng yêu", mà không để ý đến tay cậu chủ nhỏ lại lạnh như vậy. 

Cũng phải thôi, cậu ấy mặc ít, lại đứng bên ngoài với tôi lâu như vậy, giờ mà tay không lạnh thì thật lạ. 

Chỉ trong chốc lát, mọi ý nghĩ mơ mộng đều tan biến. 

Tôi tự trách mình một cái, vội vàng nắm chặt tay cậu ấy, hai tay cùng phối hợp, giữ chặt đôi tay đỏ ửng vì lạnh của cậu ấy: "Xin lỗi." 

Cậu ấy giãy giụa một chút: "Sao vậy?" 

Tôi xoa xoa mu bàn tay cậu chủ nhỏ, giúp tay cậu ấy ấm lên nhanh hơn: "Là lỗi của tôi, khiến cậu đứng bên ngoài lâu như vậy, tay lạnh mới như thế này." 

Cậu chủ nhỏ cử động ngón tay: "... Không sao." 

Tôi nắm chặt hơn, cậu ấy không giãy ra được, đành thôi không động đậy nữa.

Một lúc sau, cậu ấy khẽ ho, ánh mắt nhìn về phía trước xe, giọng nói rất nhỏ hỏi: "Anh đến đây... thật ra là vì?" 

Tôi: "Nhớ cậu?" 

Cậu chủ nhỏ nhìn thẳng về phía trước, gật đầu nhưng cực kỳ khó nhận thấy. 

Tôi nảy ra ý nghĩ xấu xa, cố tình nói: "Cậu đoán xem?" 

Cậu chủ nhỏ: "..." 

Cậu ấy đột ngột rút tay lại, mặt đỏ bừng — tức giận — hậm hực nói: "Tôi không thèm đoán!" 

Nói xong lập tức muốn xuống xe. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!