38.
Nhìn thấy cậu chủ nhỏ, tôi lập tức chạy tới, quan sát cậu ấy từ trên xuống dưới, hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Cậu chủ nhỏ rất kỳ lạ: "Không sao cả, sao tôi lại có chuyện gì được?"
Tôi chỉ về phía đó: "Ông ấy không..."
"Không thế nào?" Cậu chủ nhỏ nhìn theo hướng tôi chỉ, ánh mắt chạm vào ánh mắt của người đó, trên mặt nở một nụ cười, là kiểu nụ cười mà trẻ con khi gặp người lớn mà mình yêu thương mới có.
Tôi ngây người.
Nghĩ thầm, tình tiết này hình như có chút không đúng.
Quả nhiên, tiếp theo, cậu chủ nhỏ liền gọi: "Ông nội."
Ông nội???
Là ông nội mà tôi đang nghĩ đến sao?
Tôi cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy người đó trên mặt nở một nụ cười hiền từ, rất hiền hậu gật đầu với cậu chủ nhỏ.
Tôi quay lại nhìn cậu chủ nhỏ: "Ông ấy... là ông nội của cậu à?"
Cậu chủ nhỏ gật đầu, vẻ mặt như thể tôi đang làm quá lên: "Ừ."
Tôi: "..."
Điều này khá là lúng túng.
Từ lúc bước vào cửa đến giờ, mọi hành động của tôi cứ tua đi tua lại trong đầu. Tôi đã nói chuyện với ông cụ Thích thế nào nhỉ?
"Giao ra đây!"
"Các người không được phép đưa cậu ấy đi!"…
Những lời đe dọa ngu xuẩn đó… lại thốt ra từ miệng tôi??? Lại còn là với ông nội của cậu chủ nhỏ???
Toàn thân tôi như bị dội một gáo nước đá từ trên đầu xuống, kiểu gáo vỡ luôn ấy, lạnh buốt đến tận xương tủy, tuyệt vọng đến mức muốn tìm một khe nứt nào đó chui xuống mà chôn mình.
Giờ hỏi thăm xem hiện giờ nhà hỏa táng còn chỗ trống không có kịp không nhỉ?
Tôi tự thiêu luôn đây.
Có lẽ vẻ mặt hóa đá của tôi quá rõ ràng, cậu chủ nhỏ bưng khay trà đi đến, liếc nhìn tôi hai cái rất với ánh mắt kiểu rất lạ lùng, đặt ấm và chén lên bàn trà, hỏi: "Sao thế?"
Sao thế cơ à? Tôi lại coi ông nội mà cậu ấy yêu quý nhất là kẻ xấu định bắt cóc cậu ấy, vừa về nhà chưa kịp làm rõ mọi chuyện đã lao vào hỏi người ta đòi người như một thằng nhóc đang tuổi trẻ trâu, giọng điệu như thể tám trăm năm chưa từng biết đến hai chữ "tôn trọng", suýt nữa thì còn ra tay nữa chứ.
Nếu kể ra những chuyện đó…
Tôi mất hết can đảm để trả lời, chỉ muốn được chết cho rồi.
Chỉ tại lúc đó máu nóng lên đầu nên mới ngu ngốc như vậy, tự nghĩ lại cũng thấy mình quá khờ dại.
Vậy nên nói lại lần nữa, nhà hỏa táng đóng cửa lúc mấy giờ vậy? Có được chen hàng không?
Đợi mãi không thấy tôi trả lời, cậu chủ lại hỏi: "Hai người vừa rồi nói chuyện gì vậy?"
Đây cũng là một câu hỏi hiểm hóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!