Ánh đèn mờ chiếu vào khuôn mặt nhăn nhúm của Hạ Tòng Sơn, khóe miệng hắn giật giật: "...... Cậu ngó ngàng đến sự sống chết của tôi một chút được không?"
Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Chẳng chết đâu mà lo."
Hạ Tòng Sơn nhíu mày hỏi: "Lỡ cha cậu ấy thích tôi thật thì sao?"
Hoắc Dữ Xuyên nhìn hắn từ trên xuống dưới một vòng: "Ông Dư vẫn chưa lẩm cẩm vậy đâu."
Hạ Tòng Sơn sửng sốt, sau khi kịp phản ứng thì tức giận nói: "Ý cậu là cha cậu ấy lẩm cẩm mới thích tôi hả?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Chứ sao nữa?"
"Nín," Hạ Tòng Sơn bất mãn nói, "Nếu không nhờ sắc đẹp của ông thì chỗ này có buôn may bán đắt vậy không? Tiền của cậu đã đổ sông đổ biển từ lâu rồi."
"À," Hoắc Dữ Xuyên hời hợt nói, "Thế thì có ích gì? Cha anh ấy đâu thích đàn ông."
Hạ Tòng Sơn nghĩ cũng đúng, tuy hắn đẹp trai nhưng lại là đàn ông nên cha Dư Cận Vãn mới không cho họ đến với nhau.
Hắn trầm ngâm một lát rồi uống thêm chai rượu, nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Nếu tôi bị cha cậu ấy đánh chết thì nửa đêm sẽ về tìm cậu."
Hoắc Dữ Xuyên: "Không được, tôi ngủ sớm lắm."
Hạ Tòng Sơn: "......"
Lâm Miểu thấy Hạ Tòng Sơn hùng hổ lao ra cửa thì đi tới hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Sếp Hạ sao vậy? Nhìn mặt có vẻ không vui lắm."
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Chắc đi tỏ tình ấy mà."
Lâm Miểu sửng sốt: "Anh ấy định tỏ tình với thầy Dư à?" Vậy thì phải vui mới đúng chứ?
Hoắc Dữ Xuyên: "Cũng gần giống vậy." Dù sao đều là họ Dư.
"Ở đâu thế?" Lâm Miểu hóng hớt hỏi: "Tớ đi xem được không?"
"Đừng đi," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Chưa biết chừng chỗ đó sẽ loạn lắm."
Loạn? Lâm Miểu khó hiểu, sao tỏ tình lại loạn được chứ? Có phải đi đánh nhau đâu.
Cuối cùng Lâm Miểu vẫn không biết Hạ Tòng Sơn tỏ tình thế nào. Gần Tết, cậu và Hoắc Dữ Xuyên cùng Lâm Kiến Hưng về quê ăn Tết.
Sáng ngày giao thừa, Lâm Miểu nằm ì trên giường không chịu dậy, sau khi tỉnh ngủ thì lăn qua lăn lại trong chăn hơn nửa ngày, điểm tâm cũng không muốn ăn.
Hoắc Dữ Xuyên đi tới vuốt tóc cậu rồi cười hỏi: "Chẳng phải tối qua cậu dặn chừa câu đối lại cho cậu dán à? Không dán nữa sao?"
Lâm Miểu rầu rĩ nói: "Nhưng ngoài chăn lạnh lắm......"
Hoắc Dữ Xuyên cởi chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể của mình luồn vào chăn đắp cho cậu rồi hỏi: "Còn lạnh không?"
Lâm Miểu được hơi ấm bao bọc, dụi đầu vào người Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy cậu có lạnh không?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu ôm tớ sẽ hết lạnh ngay."
Lâm Miểu cố ý nói: "Không ôm được, hai tay tớ bị cậu giữ chặt rồi còn gì."
Hoắc Dữ Xuyên thò tay vào áo khoác nắm lấy tay cậu.
Lâm Miểu né tránh nhưng lại bị Hoắc Dữ Xuyên sờ trúng bụng khiến cậu cười ngặt nghẽo vì nhột. Hai người náo loạn hơn nửa ngày mới đứng dậy dán câu đối, kết quả phát hiện chiếc thang bị hỏng, Hoắc Dữ Xuyên đành phải khiêng Lâm Miểu lên cao để dán.
Thế là lại ầm ĩ hồi lâu, Lâm Kiến Hưng ngán ngẩm lắc đầu liên tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!