Chương 57: Vậy đổi cái khác nhé?

Lâm Miểu ngẩng mặt lên, lưng dựa vào tường, hé môi tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt của Hoắc Dữ Xuyên.

Hoắc Dữ Xuyên mới tắm xong nên người còn ẩm ướt, áo choàng tắm hở rộng kề sát Lâm Miểu.

Lâm Miểu ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng, dường như mình cũng ướt sũng.

Hoắc Dữ Xuyên ôm eo cậu hôn hồi lâu vẫn chưa buông ra, Lâm Miểu cũng chẳng biết đã hôn mấy lần.

Cậu hơi ngạt thở nên nắm cánh tay Hoắc Dữ Xuyên đẩy ra, người trên thân mới lùi lại chút xíu.

Hoắc Dữ Xuyên nhìn đôi mắt ướt át của cậu, khàn giọng hỏi:

"Sao cậu biết tớ ở đây?"

Lâm Miểu thở hổn hển: Tớ hỏi Tiểu Trịnh.

Hoắc Dữ Xuyên hôn lên khóe môi cậu rồi nói:

"Chẳng phải cậu nói ở nhà đợi tớ sao?"

Tớ sợ cậu buồn mà, Lâm Miểu nói khẽ, Tớ muốn ở bên cậu.

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chăm chú, lại nhịn không được hôn tiếp, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn lúc nãy, bế cậu vào trong rồi đè cậu xuống giường êm.

Lâm Miểu ôm cổ hắn, miệng bị hôn tê rần, nhưng Hoắc Dữ Xuyên chẳng có vẻ gì là muốn dừng lại, người hắn càng lúc càng nóng, hơi thở nóng hổi làm Lâm Miểu cũng nóng theo.

Hoắc Dữ Xuyên, cậu thì thầm đứt quãng,

"Miệng tớ sắp sưng lên rồi...... Sáu trăm lần có nhiều quá không vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên nhổm dậy nhìn cậu, có thể nghe rõ tiếng thở d. ốc. Hắn đưa tay vu. ốt ve đôi môi đỏ mọng của Lâm Miểu rồi chậm rãi hỏi:

"Vậy đổi cái khác nhé?"

Đầu óc Lâm Miểu hỗn loạn, Đổi gì cơ?

Hoắc Dữ Xuyên hôn lên cổ cậu, lòng bàn tay lướt dọc sống lưng xuống dưới......

Lâm Miểu rùng mình thở d. ốc.

Hoắc Dữ Xuyên ngẩng đầu hỏi khẽ: Được không?

Hơi nước trên người Hoắc Dữ Xuyên như hóa thành khí nóng, Lâm Miểu mơ màng đưa tay sờ sống mũi cao vút của hắn rồi lại sờ từ cằm đến yết hầu nhô cao......

Hoắc Dữ Xuyên......

Cậu lẩm bẩm gọi, ngón tay luồn vào vạt áo choàng tắm hở rộng của Hoắc Dữ Xuyên......

Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên tối đi, lập tức kéo chăn sang.

Quần áo vương vãi khắp sàn, những âm thanh vỡ vụn từ từ tràn ra. Lâm Miểu ôm chặt Hoắc Dữ Xuyên dưới chăn, toàn thân run rẩy, vừa khóc vừa cắn vai Hoắc Dữ Xuyên, nhưng cắn xong lại sợ hắn đau......

Sau đó Hoắc Dữ Xuyên càng mạnh bạo hơn.

Lâm Miểu chịu không nổi gọi tên hắn, nhưng Hoắc Dữ Xuyên cứ như không nghe thấy, hôn lên khóe mắt ướt sũng của cậu rồi thì thầm gọi Miểu Miểu trong cơn hỗn loạn......

Lâm Miểu không biết mình đã khóc bao lâu, khi Hoắc Dữ Xuyên chịu dừng lại thì cậu mới hơi tỉnh táo, nhưng chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Hoắc Dữ Xuyên bế cậu đi tắm, không hiểu sao vào phòng tắm lại khóc thêm một lúc lâu, cuối cùng ngủ thiếp đi, trong lúc mơ màng còn hoảng sợ nghĩ Hoắc Dữ Xuyên điên thật rồi......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!