Chương 49: Thích lúc nào

Ăn tối xong, Lâm Miểu theo Hoắc Dữ Xuyên về công ty rồi ở lại văn phòng chờ hắn tan sở.

Cậu ngồi chung sofa với Hoắc Dữ Xuyên, lấy sách chuyên ngành ra ôn tập.

Cậu đọc sách một lát rồi cầm điện thoại lên gõ chữ.

Chốc lát sau lại cầm điện thoại gõ chữ tiếp.

Hoắc Dữ Xuyên tưởng cậu nói chuyện với ai nên liếc nhìn, phát hiện cậu đang ghi chú mấy tựa sách, còn ghi ngày mai sẽ đến thư viện.

Hoắc Dữ Xuyên cũng không để ý, vừa định dời mắt đi thì tình cờ nhìn thấy câu phía trên.

Hắn đặt tài liệu xuống rồi nhích lại gần, "Viết gì thế?"

Lâm Miểu nói: "Sách tớ cần đọc ngày mai ấy mà."

Hoắc Dữ Xuyên: "Câu trên ấy."

Lâm Miểu nhìn lên mới phản ứng được, vội vàng giấu điện thoại đi: "Không có gì, ghi lung tung thôi."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chằm chằm: "Đưa tớ xem nào."

Lâm Miểu lắc đầu.

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Tớ thấy tên mình rồi."

"Thì sao," Lâm Miểu chột dạ nói, "Không được viết tên cậu à?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, đột nhiên nói: "Tớ thấy hết rồi."

Lâm Miểu "à" một tiếng, sau đó Hoắc Dữ Xuyên chồm sang thì thầm vào tai cậu: "Hình như là ở cạnh Hoắc Dữ Xuyên vui thật......"

Mặt Lâm Miểu lập tức đỏ bừng: "Tớ...... Tớ xóa đây."

Cậu mở mục ghi chú trên điện thoại rồi định xóa đi, nhưng bị Hoắc Dữ Xuyên cản lại.

Hoắc Dữ Xuyên lướt ngón tay trên màn hình, càng thấy nhiều ghi chú liên quan tới "Hoắc Dữ Xuyên" hơn.

Hẹn hò với Hoắc Dữ Xuyên có phải là mơ không?

Hoắc Dữ Xuyên bị bệnh nóng quá, nóng như khoai luộc vậy.

Hôm nay mắng Hoắc Dữ Xuyên, cậu ấy có vẻ buồn lắm......

Hoắc Dữ Xuyên lại nói dối, đồ xạo ke!

Thế nào mới gọi là thích......

Hoắc Dữ Xuyên nói thích mình từ cấp hai lận......

"Đừng xem nữa!" Lâm Miểu chụp lấy điện thoại, mặt vừa đỏ vừa nóng, "Toàn ghi vớ vẩn thôi!"

Sau khi lên đại học, cậu có thói quen ghi mọi thứ vào mục ghi chú, chẳng hạn như phỏng vấn câu lạc bộ, xin vay vốn sinh viên, bài tập về nhà, v.v. Dần dà còn ghi lại những suy nghĩ linh tinh hàng ngày, nghĩ gì ghi nấy, chẳng hạn như "Bài tập hôm nay khó ghê", "Cuối tuần đi ăn lẩu", "Ngủ quên không đi học, thầy lại điểm danh, a a a......"

Những mục ghi chú xen lẫn những câu độc thoại xuyên suốt quãng đời sinh viên của cậu, khắc họa khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng sinh động này.

"Cậu có nhận ra không," Hoắc Dữ Xuyên xoa cổ tay cậu thì thầm: "Từ lúc nào mọi chuyện cậu ghi lại đều liên quan đến tớ vậy."

Lâm Miểu sững sờ đọc ghi chú, hình như từ lúc gặp lại Hoắc Dữ Xuyên hai năm trước, cái tên này ngày càng xuất hiện nhiều hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!