Chương 42: Khóa cửa lại

Bé cưng......

Giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai Lâm Miểu, cậu sững sờ, máu dồn hết lên mặt, gò má nóng bừng.

"Cậu...... Cậu gọi lung tung gì thế hả?"

Ngay cả cha mẹ cũng chưa bao giờ gọi cậu là bé cưng, cách gọi thân mật này cậu nghe còn thấy ngại mà sao Hoắc Dữ Xuyên có thể gọi dễ dàng thế chứ?

Da mặt dày thật!

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Không được sao?"

Lâm Miểu quay mặt đi chỗ khác, lúng túng nói: "Không được."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy gọi vợ nhé."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu kéo chăn trùm kín hắn: "Không được gọi nữa!"

Hoắc Dữ Xuyên kéo chăn xuống rồi nhìn cậu hỏi: "Sao mặt cậu đỏ thế?"

"Tớ......" Lâm Miểu nói bừa, "Bị cậu lây bệnh đấy!"

Cậu không cho Hoắc Dữ Xuyên nhìn mà đưa tay bịt mắt hắn rồi đánh trống lảng: "Sao cậu còn nóng quá vậy?"

"Cậu mau hạ sốt đi, tớ còn phải về trường nữa."

"Vậy cậu bỏ tớ vào tủ lạnh đi," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Tớ sẽ mát ngay."

Lâm Miểu: "......"

Cậu tưởng mình là thịt đông chắc?

Dì Trần đang chiên bít tết trong bếp thì thấy Lâm Miểu đi tới mở tủ lạnh ra xem.

Dì Trần tưởng cậu muốn ăn món khác nên cười hỏi: "Muốn ăn gì? Để dì Trần làm cho."

Lâm Miểu đưa tay đo cỡ tủ rồi nói: "Dì Trần, đừng mua tủ lạnh to vậy."

"Sao thế?" Dì Trần thắc mắc, "To một chút không tốt sao?"

Không tốt cho Hoắc Dữ Xuyên ấy, Lâm Miểu nghĩ thầm lỡ hắn sốt váng đầu chui vào đây cho mát thì sao?

Sau đó dì Trần nấu bữa sáng mở tủ ra sẽ thấy hắn đông thành đá.

Lâm Miểu chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ, ăn trưa xong cậu dành cả buổi chiều đo thân nhiệt cho Hoắc Dữ Xuyên, giám sát hắn uống thuốc đúng giờ rồi đi ngủ.

Sắc trời dần tối, ngoài cổng vang lên tiếng chuông.

Dì Trần ra mở cửa, gọi người tới là "bà chủ", lúc này Lâm Miểu mới biết bà là mẹ Hoắc Dữ Xuyên.

Cậu chưa từng gặp Lữ Hàm Tú, những gì cậu biết về bà đều từ miệng người khác mà ra, họ nói bà si tâm vọng tưởng, chỉ muốn trèo cao, phá gia đình người khác......

Lâm Miểu cũng chẳng biết thật hay giả, cậu chỉ biết Hoắc Dữ Xuyên mà thôi.

Khi Lữ Hàm Tú vào nhà thì thấy Lâm Miểu khép nép đứng trong phòng khách nói: "Chào dì ạ."

Bà nhìn cậu từ trên xuống dưới, dường như đang cố nhớ xem đây là ai, "Cháu là?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!