Hơi thở ấm áp dường như trở nên nóng bỏng, họ ở rất gần nhau, hơi thở dồn dập của Hạ Tòng Sơn phả vào tai Dư Cận Vãn, nhuộm đỏ vành tai anh.
Anh nhất thời ngây dại, quên cả điện thoại đang rung liên hồi, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong lồng ng. ực.
Ánh mắt Hạ Tòng Sơn dán vào mặt anh, yết hầu nhấp nhô: "Thầy Dư......"
Cửa đột nhiên bị đá văng.
Hai người giật mình quay đầu nhìn lại.
Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên chống gậy bước vào, theo sau là mấy người đàn ông cao to vạm vỡ, có lẽ là vệ sĩ.
Tóc ông điểm bạc, trán đầy nếp nhăn, khi ngẩng đầu lên, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm khiến người ta vô thức sợ hãi.
Dư Cận Vãn hé môi gọi khẽ: "Cha......"
Dư Mậu Đức lạnh lùng liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của họ.
Dư Cận Vãn vội vàng đẩy Hạ Tòng Sơn ra.
Nghe anh gọi "cha", Hạ Tòng Sơn lập tức biến sắc, đon đả cười nói: "Bác trai mau đến ngồi đi ạ!"
Dư Mậu Đức không thèm nhìn hắn mà chỉ nhìn Dư Cận Vãn: "Về đi."
Dư Cận Vãn cúi đầu, chậm chạp đi tới cạnh ông.
Hạ Tòng Sơn tươi cười định đi theo, "Hiếm khi bác đến đây một chuyến, cháu phải tiếp đãi đàng hoàng chứ......"
Mấy vệ sĩ đột nhiên xông tới ghì chặt hắn.
Hạ Tòng Sơn: "......"
Dư Mậu Đức chống gậy quay lưng đi từng bước ra cửa.
Dư Cận Vãn đi theo sau, nghe thấy Hạ Tòng Sơn gọi mình một tiếng: "Dư Cận Vãn!"
Dư Cận Vãn quay đầu nhìn hắn với vẻ ái ngại, một lát sau mới nói trong im ắng: "Tạm biệt."
Hạ Tòng Sơn ngơ ngác nhìn anh biến mất ở cửa, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.
Hoắc Dữ Xuyên thấy trong nhà hắn không có dấu vết đánh nhau thì hơi kinh ngạc: "Chẳng phải anh đánh nhau giỏi lắm à?"
Hạ Tòng Sơn cạn lời: "Sao, không lẽ tôi quật ngã đám vệ sĩ kia rồi đè cha cậu ấy xuống đất đánh à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Nghe cũng giống chuyện anh sẽ làm lắm."
"Biến đi," Hạ Tòng Sơn cáu kỉnh nói, "Cậu chỉ giỏi khịa thôi, mau cho tôi lời khuyên đi chứ."
Hoắc Dữ Xuyên thấy hắn quyết tâm như vậy thì hỏi: "Anh thật sự muốn đụng vào ông ấy à?"
"Không được sao," Hạ Tòng Sơn nói như thổ phỉ, "Tập đoàn Dư thị thì ngon lắm chắc, người ông đây thích dù có là thần tiên chuyển thế cũng đừng hòng chạy!"
Hoắc Dữ Xuyên: "...... Anh ghê gớm thật đấy."
Lâm Miểu tan ca, về ký túc xá tắm rửa rồi leo lên giường, đang định gọi video cho Hoắc Dữ Xuyên thì chợt nhớ đến câu trả lời hôm nay: "Rất nhớ họ, không gặp được sẽ mong nhớ ngày đêm, gặp được sẽ rất hạnh phúc."
Lâm Miểu nhíu mày
--- Sao sắp gọi video cho Hoắc Dữ Xuyên mà mình lại vui thế nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!