Chương 35: Đừng đánh nữa

Lâm Miểu nhìn từng câu trả lời điên rồ kia, khiếp sợ trọn tròn mắt.

Giường, giường...... giường trong nhà Hoắc Dữ Xuyên chắc chắn như vậy sao lại sập được chứ?

Không phải không phải, cậu lắc mạnh đầu

--- Không phải vấn đề này, sao tự dưng lại phát triển đến giường chứ?

Cậu đành phải lờ đi mấy câu trả lời phía sau rồi chọn câu "Không gặp được sẽ mong nhớ ngày đêm" để trả lời: "Cũng không phải nhớ cả ngày, chỉ có lúc ăn nhớ một chút, lúc ngủ nhớ một chút thôi."

Sau đó có người hỏi:

"Chỉ một chút thôi sao? Hai chút không nhớ sao? Ba chút bốn chút thì sao? Mười hai giờ đêm có nhớ không?"

Thế là bên dưới lại nổi điên.

"Mười hai giờ đêm còn nhớ gì nữa, phải ôm bạn thân hôn."

"Bạn thân còn hôn gì nữa, phải ôm chồng ngủ."

"Chồng còn ngủ gì nữa...... À không, chồng là phải ngủ."

"Chỉ ngủ thôi sao? Không làm gì hết à?

"...... Lâm Miểu đỏ mặt tía tai tắt điện thoại. Thôi thôi, không hỏi nữa. Cậu ôm chăn trở mình, trông thấy hộp quà đầu giường. Đó là quà sinh nhật cậu chuẩn bị cho Hoắc Dữ Xuyên, vì hôm qua tức giận nên không đưa cho hắn. Vậy bây giờ còn giận không? Cậu cũng không rõ lắm. Cậu trấn tĩnh lại, nhớ ra tối nay mình phải đi làm thêm ở"Mạc Sắc

"nên leo xuống giường. Tuy chưa nghĩ rõ ràng nhưng nợ Hoắc Dữ Xuyên vẫn phải trả. Hết học kỳ này cậu sẽ đi thực tập, có thể kiếm thêm tiền rồi. Để dành từ từ thể nào cũng đủ tiền trả thôi. Chạng vạng tối, cậu thu dọn sách vở đi ra cổng trường, nhận được tin nhắn của Hoắc Dữ Xuyên."Tối nay tớ bận, Tiểu Trịnh sẽ đón cậu."

Thật ra đi tàu điện ngầm đến "Mạc Sắc

"là được rồi, cũng không cần Tiểu Trịnh đưa đón mãi. Cậu trả lời:"Không cần đâu, tớ tự đi được."

Hoắc Dữ Xuyên: "Anh ấy sắp đến rồi."

Lâm Miểu: "......

"Thôi được. Hoắc Dữ Xuyên nói tiếp:"Tan ca gọi video cho tớ nhé."

Lâm Miểu khó hiểu, "Chi vậy?

"Sáng nay gọi rồi mà? Chẳng phải đã hoàn thành chỉ tiêu gặp mặt hằng ngày rồi sao? Hoắc Dữ Xuyên:"Vì phải chúc ngủ ngon.

"Sau đó hắn gửi sang một đường link --- Chiến lược yêu đương: Mỗi ngày phải chúc người mình thích ngủ ngon. Lâm Miểu:"......

"Hoắc Dữ Xuyên cất điện thoại, đứng trước nhà Hạ Tòng Sơn, trông thấy cửa mở toang, bên ngoài có mấy dấu chân lộn xộn. Nửa tiếng trước, Tiểu Trịnh gọi điện báo với hắn chủ tịch Dư dẫn người xông vào nhà ông chủ Hạ bắt thầy Dư đi. Hoắc Dữ Xuyên đi vào, nhìn thấy Hạ Tòng Sơn ngồi thừ trên sofa, gò má in dấu tay đỏ rực. Hoắc Dữ Xuyên nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc,"Anh nhốt người ta lại thật à?"

"Không phải nhốt," Hạ Tòng Sơn nói, "Chỉ muốn nói chuyện thôi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Nói chuyện bằng tay hả?"

Hạ Tòng Sơn xoa má rồi nói: "Cũng đâu có đau, như mèo cào ấy mà."

Hoắc Dữ Xuyên ngồi xuống bên cạnh, im lặng giây lát rồi nói: "Anh ta là con út của chủ tịch tập đoàn Dư thị, nếu anh ta không chịu thì anh cũng đừng......"

Hạ Tòng Sơn nhíu mày, "Ai nói cậu ấy không chịu?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chịu mà lại đánh anh à?"

Hạ Tòng Sơn: "Thế sao cậu ấy chỉ đánh tôi mà không đánh người khác?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!