Chương 29: Không cần chịu trách nhiệm

Dư Cận Vãn nhìn sững Hạ Tòng Sơn, dường như không nghe rõ nên nhếch miệng hỏi: "Sao...... Sao cơ?

"Hạ Tòng Sơn nhìn anh chằm chằm, cảm thấy càng ngắm càng đẹp, hơi thở khẽ khàng kia như đang cào tim hắn ngứa ngáy. Hắn xích lại gần rồi gằn từng chữ:"Thầy Dư, hẹn hò với tôi đi."

Con ngươi Dư Cận Vãn run rẩy co lại, hồi lâu sau mới dời mắt đi chỗ khác rồi nói: "Đừng đùa nữa."

"Tôi không đùa," Hạ Tòng Sơn nhíu mày, "Tôi nói nghiêm túc đấy, không lừa em đâu."

Giọng Dư Cận Vãn rất nhỏ, co ro trên sofa, cụp mắt hỏi: "Sao lại...... muốn hẹn hò với tôi?"

Hạ Tòng Sơn gãi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy: "Đêm đó tôi uống nhầm rượu đã làm chuyện kia với em...... Tôi sẽ chịu trách nhiệm, em hẹn hò với tôi đi!"

Dư Cận Vãn im lặng một hồi mới nói: "Không cần đâu."

Anh đứng lên khỏi sofa, "Tôi về trước đây."

Hạ Tòng Sơn kéo anh lại, "Không phải, chờ chút, không cần là sao?"

Dư Cận Vãn không nhìn hắn mà chỉ nói: "Không cần chịu trách nhiệm đâu, đều là người lớn hết rồi...... Cũng đâu có gì."

Hạ Tòng Sơn lập tức sầm mặt.

"Không được," hắn trầm giọng, "Ông đây mặc kệ, cứ muốn chịu trách nhiệm đấy."

Dư Cận Vãn không trả lời mà giãy giãy cổ tay, "Tôi phải về, ngày mai còn đi dạy nữa."

"Bớt xạo đi," Hạ Tòng Sơn vạch trần anh, "Tôi điều tra rồi, ngày mai em không có lớp, ngày mốt là cuối tuần."

Dư Cận Vãn không ngờ hắn điều tra thời khoá biểu của mình nên lúng túng nói: "Dù sao tôi cũng phải về......

"Hạ Tòng Sơn đột nhiên đưa tay tháo kính của anh xuống. Dư Cận Vãn ngẩn ngơ, không hiểu hắn làm gì,"Trả cho tôi."

Hạ Tòng Sơn cười dâm: "Không đeo kính càng đẹp hơn nhiều."

Dư Cận Vãn: "......"

Khi Lâm Miểu đeo ba lô ra khỏi "Mạc Sắc

"thì thấy Hoắc Dữ Xuyên đút tay vào túi đứng ở cổng, quay sang nhìn cậu dưới ánh đèn đường lờ mờ. Lâm Miểu nhất thời ngẩn ngơ. Đêm đầu tiên cậu đến đây làm việc, Hoắc Dữ Xuyên cũng đứng chờ cậu, cũng quay đầu nhìn cậu như vậy. Dường như chẳng có gì thay đổi, lại giống như mọi thứ đều khác xưa. Cậu đi tới, buồn buồn hỏi:"Sao cậu chưa về nữa?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Chờ cậu mà."

Lâm Miểu: "Tớ có bảo cậu chờ đâu."

"Nhưng tớ xem chiến thuật," Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói, "Trong đó nói phải đưa người mình thích về nhà."

Chữ "thích" như thiêu đốt trái tim Lâm Miểu, cậu lắp bắp: "Chiến, chiến thuật gì mà kỳ cục thế?"

Hoắc Dữ Xuyên đáp: "Chiến thuật yêu đương."

Lâm Miểu sững sờ, càng lắp bắp hơn, "Ai, ai yêu đương với cậu?! Không được xem mấy thứ này nữa!"

"À," Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu xuống nhìn cậu hỏi, "Vậy tớ phải làm sao mới theo đuổi được cậu?"

Hắn thì thầm vào tai Lâm Miểu, "Cậu dạy tớ đi."

Vành tai Lâm Miểu như sắp bốc cháy, cuống quýt đẩy hắn ra rồi nói: "Tớ về trường đây!"

Nói xong cậu định bỏ đi, Hoắc Dữ Xuyên nói sau lưng cậu: "Xe buýt và tàu điện ngầm hết chạy rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!