Chương 24: Thật sự không ngủ được sao

Giờ Lâm Miểu mới nhận ra lời Hoắc Dữ Xuyên nói hình như cũng có lý.

Chẳng lẽ mình thật sự là một người lạnh lùng vô tình sao?

Nhưng nghĩ một hồi cậu lại thấy không đúng, "Biết đâu tớ vẫn chưa gặp được người mình thích thì sao?"

Hoắc Dữ Xuyên hỏi khẽ, "Vậy sao cậu biết chắc mình không thích nam?"

Lâm Miểu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trầm ngâm hỏi: "Chẳng lẽ tớ phải cho mấy anh chàng kia một cơ hội sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

"Mấy anh chàng?" Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nói, "Nhiều quá nhỉ."

Lâm Miểu cúi đầu ăn cơm, lẩm bẩm nói: "Tớ cũng chẳng biết nữa, hình như hầu hết người tỏ tình với tớ đều là nam cả."

Cậu nhớ lại: "Hồi năm nhất lớp trưởng bên cạnh tỏ tình với tớ, tớ nói mình không thích nam, cậu ta bảo tớ nói dối."

Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên trầm xuống, "Lớp trưởng bên cạnh?"

"Đúng vậy," Lâm Miểu nói, "Lúc đó cậu ta thường xuyên mua cơm cho tớ, nhiệt tình lắm, quan tâm lớp tớ hơn cả lớp trưởng, tớ còn khen cậu ấy là người tốt nữa."

Thật là một từ quen thuộc, Hoắc Dữ Xuyên nghĩ, lúc trước hắn trả nợ giùm cha Lâm Miểu, cậu cũng khen hắn là người tốt.

Có lẽ hắn chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một "người tốt" nhiệt tình mà thôi.

"Một buổi chiều nọ," Lâm Miểu kể, "Cậu ta đột nhiên chặn tớ ở phòng vệ sinh rồi nói thích tớ."

Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày, "Rồi sao?"

"Tớ nói mình không thích nam," Lâm Miểu bỗng nhiên không ăn được nữa, "Cậu ta tức giận bảo tớ nói dối, tớ cười với cậu ta bao nhiêu lần mà sao không thích cậu ta được chứ."

Hoắc Dữ Xuyên thấy lông mày cậu trĩu xuống thì định đưa tay xoa, nhưng sau đó lại thôi.

Hắn chưa kịp mở miệng thì nghe Lâm Miểu tức giận nói: "Đồ khùng, bộ tớ không được cười hay sao? Chẳng lẽ mỗi ngày mở mắt ra phải khóc à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

"Tớ đá cậu ta một cú rồi nhốt cậu ta trong toilet luôn." Lâm Miểu gắp một lát cá hồi bỏ vào miệng, "Sau đó tớ tránh mặt cậu ta, dù có vô tình gặp phải cũng không dám cười, Tưởng Nhạc Minh còn tưởng tớ có thù với cậu ta nữa."

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì mà chỉ gọi thêm cho cậu một đĩa sashimi.

Buổi chiều Lâm Miểu về trường, ban đêm làm xong bài tập nhóm đã gần 12 giờ.

Cậu nằm trên giường, cứ tưởng sẽ buồn ngủ lắm, nhưng trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được.

Cậu băn khoăn nghĩ chẳng lẽ bệnh mất ngủ của Hoắc Dữ Xuyên cũng lây à?

Cậu mò lấy điện thoại đầu giường rồi vô thức mở tấm ảnh mình chụp Hoắc Dữ Xuyên chiều nay.

Tâm trạng Hoắc Dữ Xuyên có vẻ không vui, thấy Lâm Miểu giơ điện thoại lên thì ngẩng đầu nhìn cậu. Sống mũi hắn cao vút, khuôn mặt góc cạnh, chỉ có khóe miệng hơi trĩu xuống, sắc mặt không tốt lắm.

Lâm Miểu cho hắn xem ảnh rồi nói: "Hoắc Dữ Xuyên, nhìn cậu kìa, cứ như người ta nợ cậu nhiều tiền lắm vậy."

Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng phải cậu nợ tớ nhiều tiền lắm sao?"

Lâm Miểu yên lặng ngậm miệng rồi ngẩng đầu nhìn trời.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng ngáy của bạn cùng phòng. Lâm Miểu nhìn ảnh chụp một lát rồi nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu ngủ được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!