Hoắc Dữ Xuyên nói tỉnh bơ: "Một mình anh ấy làm việc của mười mấy người lận mà."
Lâm Miểu: "Vậy...... Vậy tớ làm nhiều một chút cũng được."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi, "Làm gì?"
Lâm Miểu nghĩ ngợi, hình như ngoài việc ngủ chung với Hoắc Dữ Xuyên thì mọi việc khác đều có dì Trần và Tiểu Trịnh làm.
Cậu nhếch miệng, "Vậy để dì Trần và Tiểu Trịnh chia bớt việc cho tớ được không?"
Hoắc Dữ Xuyên không phản đối mà chỉ nói: "Cậu hỏi dì Trần và Tiểu Trịnh xem."
Thế là Lâm Miểu gọi điện cho dì Trần, "Dì Trần, sau này để cháu quét nhà cho."
Dì Trần lập tức òa khóc, "Cháu chê dì Trần quét không sạch chứ gì?"
Lâm Miểu vội nói: "Không phải! Cháu không có......"
"Vậy sau này dì Trần sẽ quét ba lần, à không, bốn lần!" Dì Trần thút thít nói, "Cháu đừng chê dì Trần được không?"
Sau đó Lâm Miểu bỏ ra nửa tiếng an ủi dì Trần, còn thề không bao giờ động đến chổi và giẻ lau trong nhà mới dỗ được dì Trần.
Cậu lại gọi điện cho Tiểu Trịnh, hỏi hắn có thể chia bớt việc cho mình được không?
Tiểu Trịnh nói: "Được."
Hai mắt Lâm Miểu sáng lên, sau đó nghe thấy hắn nói tiếp: "Nhưng không được giảm lương."
Lâm Miểu quay sang bảo Hoắc Dữ Xuyên, "Anh ấy nói không được giảm lương."
Hoắc Dữ Xuyên: "Thế thì cậu khỏi lãnh lương."
Lâm Miểu: "......" Vậy mình còn làm chi nữa?!
Lâm Miểu lập tức cúp máy.
Chẳng bao lâu sau, dì Trần đưa cơm trưa tới, trước khi về bà nắm tay Lâm Miểu, rưng rưng nói hôm nay mình quét nhà bốn lần nên sạch lắm.
Lâm Miểu thật muốn bóp chết mình vì hôm nay gọi điện thoại.
Cậu lại bỏ ra nửa tiếng dỗ dành dì Trần vui vẻ lại, sau này quét một lần là được rồi.
Cậu nói nhiều quá nên mệt lử, ăn cơm xong còn phải ngủ trưa với Hoắc Dữ Xuyên.
Trong văn phòng Hoắc Dữ Xuyên có phòng nghỉ, giường cũng rất êm, Lâm Miểu nhắm mắt chui vào chăn.
Một lát sau, Hoắc Dữ Xuyên cũng nằm xuống.
Trong cơn mơ màng, Lâm Miểu sực nhớ ra mấy ngày nay không nghe Hoắc Dữ Xuyên nhắc đến Triệu tiểu thư, nhịn không được mở mắt ra hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu và Triệu tiểu thư đến đâu rồi?"
Hoắc Dữ Xuyên kéo chăn đắp kín cho cậu, "Cậu hóng hớt vậy sao?"
Lâm Miểu thò mặt ra khỏi chăn, "Chỉ hơi tò mò thôi mà."
Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng đến đâu cả."
"Triệu tiểu thư đẹp thế mà cậu không thích à?" Đầu óc Lâm Miểu chợt lóe sáng, "Hay là cậu thích người khác rồi?"
Hoắc Dữ Xuyên không nói gì, cũng chẳng phủ nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!