Lâm Miểu hết sức khó xử, đành phải giả ngu,
"Ồ...... Nhiều người thích cậu vậy sao?"
Hoắc Dữ Xuyên hờ hững hỏi:
"Thích tớ hay là thích ai?"
Lâm Miểu thành khẩn nói ngay: Thích cậu đó.
Hoắc Dữ Xuyên liếc cậu một cái rồi đút tay vào túi đi tới trước, Về thôi.
Lâm Miểu vội vàng đuổi theo, sau khi lên xe cậu do dự một hồi, cuối cùng vẫn thú nhận với Hoắc Dữ Xuyên:
"Thật ra tớ đã cho người khác số của cậu."
Hoắc Dữ Xuyên: Sao thế?
"Tớ không nhớ được số đã bịa," Lâm Miểu nói,
"Nên lỡ miệng nói ra số của cậu."
Cậu chột dạ cam đoan:
"Lần sau tớ không làm thế nữa đâu, tớ sẽ cho số của mình."
Không cần, Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói,
"Cho số của Tiểu Trịnh ấy."
Hả? Lâm Miểu nhìn Tiểu Trịnh đang lái xe phía trước, Vậy có được không?
Tiểu Trịnh:
"Cứ cho số của tôi đi, tôi có nhiều điện thoại lắm."
Nhiều điện thoại? Lâm Miểu tò mò hỏi: Anh có mấy cái?
Tiểu Trịnh:
"Một cái của tài xế, một cái của vệ sĩ, một cái của trợ lý......"
Trong đầu Lâm Miểu chợt hiện ra cảnh Tiểu Trịnh đeo điện thoại đầy mình đi khắp nơi. Cậu ngơ ngác quay sang nhìn Hoắc Dữ Xuyên,
"Nhiều số vậy cậu có phân biệt được không?"
Hoắc Dữ Xuyên đáp tỉnh bơ,
"Tớ chỉ lưu một số thôi."
Tiểu Trịnh:
"Đúng vậy, Hoắc tổng chỉ lưu một số thôi."
Lâm Miểu tìm số Tiểu Trịnh trong điện thoại của mình,
"Vậy số tôi lưu thì sao?"
Tiểu Trịnh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!