Chương 69: (Vô Đề)

Ai biết được rằng càng vùng vẫy Quý Thiên lại càng ôm chặt hắn không buông, y đi được một nửa đường còn dừng lại nữa chứ.

"Anh xấu hổ à?"

Bị Quý Thiên vạch trần ngay tại chỗ, Chu Đỉnh Nguyên mất hết thể diện, hắn cãi lại với vẻ tức giận: "Xấu hổ cái gì chứ, em nhìn em đi, nhìn thì giống người đàng hoàng thế mà sao mặt dày quá vậy?"

Quý Thiên hỏi ngược lại: "Không phải anh bảo em ôm anh đến chỗ máy may sao?"

"Anh nói là bế lưng! Bế lưng! Ai bảo em bế anh vậy, thả anh xuống, anh tự đi được." Chu Đỉnh Nguyên giãy giụa mấy cái trong không trung, nhưng Quý Thiên không nhúc nhích, y vẫn không có ý định thả hắn ra. Trước đó đã thấy thằng nhóc này khỏe quá mức bình thường, sao có thể là người nhìn yếu ớt lại có sức mạnh đáng sợ vậy.

Quý Thiên như không nghe thấy, "Anh đúng là xấu hổ rồi, sao còn không chịu thừa nhận?"

Chu Đỉnh Nguyên lớn tiếng phản đối, hắn cố gắng dùng cách này để biện minh cho mình: "Làm gì có chuyện đó thì sao anh phải thừa nhận? Em thả anh xuống ngay!"

Quý Thiên không những không thả hắn xuống mà còn đổi cách ôm, bế Chu Đỉnh Nguyên theo chiều đứng, vẻ mặt như thể nếu hôm nay Chu Đỉnh Nguyên không chịu thừa nhận, y sẽ không buông tay.

Chu Đỉnh Nguyên chưa bao giờ cảm thấy mình cao như vậy, hắn ôm cổ Quý Thiên thôi không giãy giụa nữa, dù sao cũng là Quý Thiên tốn sức, hắn cứ tiết kiệm sức lực vậy, để xem ai kiên trì lâu hơn.

Trong lúc hai người giằng co, một giọng nói từ đầu hẻm vọng lại: "Tiểu Chu, hôm nay cậu có mở cửa không?"

Chết tiệt! Có khách đến, giọng nói càng lúc càng gần, Chu Đỉnh Nguyên nắm đầu Quý Thiên lắc lắc, "Có người tới rồi, em nhanh thả anh xuống."

Quý Thiên vững vàng như núi, không hề động đậy.

Mẹ!

Chu Đỉnh Nguyên chịu thua, Quý Thiên cái tên này không sợ mất mặt, nhưng hắn còn mặt mũi, "Được rồi, được rồi, anh thừa nhận rồi, thả anh xuống!"

Ngay trước khi khách bước vào cửa tiệm, Quý Thiên rộng lượng thả Chu Đỉnh Nguyên xuống, còn chu đáo chỉnh lại quần áo cho hắn rồi ung dung ngồi lại ghế dài quen thuộc, trên mặt y không hề có biểu hiện gì như thể mọi chuyện không hề xảy ra.

Chu Đỉnh Nguyên tim đập thình thịch, một là lo sợ bị người ta cười nhạo, hai là vừa rồi bị bế cao khiến hắn hơi loạn nhịp, ba là chơi đùa với Quý Thiên khiến hắn cảm thấy như tim mình bị xao động quá mức như có con nai điên chạy loạn vậy, cũng ba mươi tuổi rồi, sao còn như thiếu nữ thẹn thùng thế này.

Nếu bị Quý Thiên phát hiện tim mình đập nhanh, không biết y sẽ cười nhạo mình thế nào nữa.

"Tiểu Chu, bà mang cháu gái tới làm bộ đồ lụa cho mát mẻ, mùa hè cũng sắp tới rồi."

Chu Đỉnh Nguyên để cô bé tự chọn hoa văn mình thích rồi giúp cô bé đo kích thước, nhận tiền đặt cọc và tiễn khách đi, tim hắn lúc này mới dần bình tĩnh lại.

Hắn nghiêng đầu nhìn vào trong, kẻ gây họa Quý Thiên vẫn ung dung nằm trên ghế dài xem điện thoại.

Chu Đỉnh Nguyên tức giận tiến lên định tìm lại thể diện, Quý Thiên như thể có mắt trên đầu, từ từ lên tiếng, "Anh phải gọi lại cho mẹ của Chu Tích."

Vừa nghe Quý Thiên nói, Chu Đỉnh Nguyên giật nảy mình, hắn chu miệng, lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho mẹ của Chu Tích.

Mẹ Chu Tích có lẽ đang chờ điện thoại đã lâu, vừa nghe máy liền nói: "Đỉnh Nguyên, Chu Tích nói sao rồi?"

"Dì, tôi liên lạc được với Chu Tích rồi, cậu ấy hứa sẽ tìm thời gian liên lạc với dì." Chu Đỉnh Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói thêm, "Dì này, Chu Tích đã là người trưởng thành rồi, dì cũng đừng quá lo lắng, gặp mặt đừng cãi nhau, có gì thì nói cho rõ."

Mẹ Chu Tích nghẹn ngào, "Cảm ơn cậu Đỉnh Nguyên."

Chu Đỉnh Nguyên định an ủi thêm mấy câu nhưng lại không biết phải nói gì, dù đã liên lạc được với Chu Tích nhưng kết quả có thể không làm bà hài lòng, "Không có gì đâu, giờ dì gọi cho Chu Tích, chắc cậu ấy sẽ nghe máy."

Kết thúc cuộc gọi, Chu Đỉnh Nguyên quay lại ngồi xuống bên chiếc máy may, hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Em nói xem, Chu Tích có thật sự bị anh ảnh hưởng không?"

Quý Thiên không biết từ lúc nào đã đi đến phía sau Chu Đỉnh Nguyên, vỗ vai hắn rồi đem người quay lại.

"Anh đừng nghĩ linh tinh, cậu ấy kiên định hơn anh nhiều, tính cách đâu dễ bị người khác ảnh hưởng như vậy." Quý Thiên giờ đã hoàn toàn hiểu được việc mình và Chu Đỉnh Nguyên ở bên nhau có ý nghĩa gì trong xã hội này, không dễ dàng như y tưởng, càng không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Nếu không nhờ người xung quanh tốt bụng, họ có thể phải chịu đựng nhiều ánh mắt kỳ thị.

Chu Đỉnh Nguyên nắm chặt cánh tay Quý Thiên, vẻ mặt như kẻ chiến thắng, "Anh đang lo không bắt được em đây, em cũng tự mình đưa đến cửa đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!