Chương 4: (Vô Đề)

"Tôi..."

Chu Đỉnh Nguyên cực kỳ không kiên nhẫn, "Tôi cái gì mà tôi? Lăn liền, mau lăn ngay và luôn! Nếu không phải vì thấy cậu có vẻ không tỉnh táo, tôi đã sớm mẹ nó động thủ với cậu rồi."

Môi trường không quen biết khiến Quý Thiên cảm thấy sợ hãi trong giây lát, nhưng y lấy lại bình tĩnh cũng nhanh chóng, trước khi chưa rõ chuyện gì xảy ra, y không thể rời đi, vì khi y thức dậy đã ở đây, nếu trong lúc bất tỉnh vì tai nạn có chuyện gì xảy ra, nếu trợ lý đến tìm, nếu y bỏ đi thì có phải sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp trợ lý không?

Y nhìn Beta trước mặt, dù có chút khó nói nhưng cuối cùng vẫn phải cầu cứu, "Tôi có thể ở lại đây không?"

Chu Đỉnh Nguyên nghĩ mình nghe nhầm, hắn nhíu mày, ánh mắt dò xét liên tục quét qua Quý Thiên, "Chúng ta quen nhau à?"

Quý Thiên không lý lẽ nhưng vẫn mạnh mẽ, "Không quen."

Y không chỉ không quen người Beta trước mặt này, mà những người y gặp hôm nay đều là người lạ, vì vậy xin giúp đỡ từ Beta này không khác gì xin giúp đỡ từ người khác.

Chu Đỉnh Nguyên chợt hiểu ra, "À, không có tiền phải không? Không có tiền thì đừng có ở đây ăn chực uống chực, không có tiền sao không tìm cảnh sát?"

Y không mang tiền mặt, dù có thì cũng không dùng được ở đây, nhưng y còn thẻ, nếu đổi ở ngân hàng thì chắc chắn không có vấn đề gì.

Quý Thiên rút thẻ ra từ ví, "Tôi có thẻ."

Có hai thẻ, một cái là thẻ đen sáng loáng, còn một cái trông giống thẻ tiết kiệm.

Thẻ đen sáng loáng lấp lánh đúng là khiến Chu Đỉnh Nguyên phải ngạc nhiên, hắn chưa từng thấy thẻ đen thật sự, nhưng cái thẻ này trông rất giá trị.

Dù sao đi nữa, Quý Thiên cũng không thể nghĩ ra khả năng nào khác, y đưa thẻ cho Beta, "Cầm đi, thẻ của tôi toàn cầu đều dùng được."

Cứ vậy đưa luôn à?

Chu Đỉnh Nguyên nhận thẻ xem đi xem lại, lại nhìn Quý Thiên một vòng, "Thật hay giả? Cậu không lừa tôi đấy chứ?"

Giọng Quý Thiên lại trở lại như lúc đầu, vừa lãnh đạm vừa chế giễu, "Vậy thì sao? Tôi có thể ở lại chứ?"

"Cậu có tiền thế thì cậu đi khách sạn mà ở đi." Chu Đỉnh Nguyên vẫn có chút không yên tâm, người này không chỉ là người lạ, còn có chút kỳ quặc.

Quý Thiên bị nghẹn một chút, y còn có thể nói với Beta rằng giấy tờ của mình không thể ở khách sạn nơi đây à?

"Anh chỉ cần trả lời tôi là có thể ở hay không."

Mẹ thằng cu, cứ như thể ai nợ y 258 vạn vậy, nếu không phải vì tiền, Chu Đỉnh Nguyên đếch thèm đếm xỉa.

*258 /er wu ba/ đọc na ná Ai wo ba = Love me.

"Tôi mẹ nó làm sao biết được cậu có đang lừa tôi không, mai đi ngân hàng rồi nói tiếp." Có tiền mà không kiếm thì đúng là đồ ngu, biết đâu lại gặp phải thằng ngốc xem tiền như cỏ rác.

Dù sao đi nữa, cuối cùng Quý Thiên cũng đã ổn định được người Beta trước mặt, y thở dài một hơi, cảm thấy cơ thể vừa mệt vừa đói.

"Tôi bây giờ cần ăn cơm, ăn xong thì rửa mặt nghỉ ngơi."

Chu Đỉnh Nguyên đang nghiên cứu thẻ đen trên tay, tiếng Anh quả thật không phải sở trường của hắn, một chữ cũng không hiểu được.

Khi nghe Quý Thiên nói vậy, cuối cùng hắn cũng chịu ngẩng đầu nhìn đối phương, nghĩ đến việc từ sáng đến giờ Quý Thiên chưa ăn gì, hắn cũng không muốn làm khó người ta, liền lấy đồ ăn thừa trong tủ lạnh ra.

Quý Thiên nhíu mày, không chỉ vì món ăn trông không ngon, mà còn vì dụng cụ ăn uống trông có vẻ không sạch sẽ, y có chút phản cảm, "Anh bảo tôi ăn cái này à?"

Mời khách ăn đồ thừa rõ ràng không phải cách tiếp đãi tốt, nhưng Chu Đỉnh Nguyên cũng chẳng coi Quý Thiên là khách, "Cậu không xem giờ à, nhà tôi chỉ có thế này thôi, không ăn thì tôi ăn."

Quý Thiên không vượt qua được chướng ngại tâm lý này, "Thôi, tôi không ăn."

Không ăn cũng chẳng sao, hắn còn lười để ý đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!