Khi nghe thấy Chu Đỉnh Nguyên nói sẽ đánh mình, Quý Thiên vẫn cảm thấy khó tin. Y là một Alpha hàng thật giá thật, từ khi nào thì bị một Beta dễ dàng đe dọa như thế? Lần này y thật sự nổi giận, môi mỏng mím thành một đường thẳng, ánh mắt rực lửa nhìn Chu Đỉnh Nguyên, muốn dùng chính ánh mắt này gây áp lực cho Beta vô lễ trước mặt mình.
Chu Đỉnh Nguyên thấy Quý Thiên không nói gì, cả người y trông mệt mỏi, ánh mắt nhìn mình mang theo vài phần chịu đựng uất ức. Hắn nghĩ rằng tình trạng của Quý Thiên đã ổn định rồi, không còn phát điên nữa. Dù sao thì bệnh thần kinh của y cũng có lúc lên lúc xuống.
"Được rồi." Chu Đỉnh Nguyên là kiểu người dễ mềm lòng nhưng không chịu cứng rắn. Quý Thiên chỉ cần một chút nhượng bộ, hắn cũng dễ nói chuyện hơn, giọng điệu cũng theo đó nhẹ hơn vài phần. Hắn đặt bữa tối và thuốc trước mặt Quý Thiên, "Ăn nhanh đi, ăn xong ngủ."
Quý Thiên vẫn đang âm thầm kháng nghị, y không muốn nhận ân huệ của Chu Đỉnh Nguyên, nhưng y đã chịu đói cả ngày nay rồi, khi ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, bụng lập tức lên tiếng đình công, Quý Thiên vội nhìn sang gương mặt của Chu Đỉnh Nguyên, hắn vẫn không có biểu hiện gì như thể không nghe thấy, thậm chí còn không có ý cười nhạo mình. Thế là Quý Thiên mới ăn rồi uống thuốc dưới ánh mắt chăm chú của Chu Đỉnh Nguyên.
"Đi ngủ." Chu Đỉnh Nguyên chỉ tay vào Quý Thiên, hắn tắt đèn và cầm bát đũa ra khỏi phòng.
Quý Thiên ngủ suốt một ngày, đầu óc trái lại cực kỳ tỉnh táo. Y mở to mắt nhìn vào bóng tối vô tận, cảm giác đau đớn ở mông vì bị tiêm vẫn còn, y lại thò tay vào trong quần sờ thử, chạm vào vị trí bị tiêm, cảm giác đau lại càng rõ rệt hơn.
Quý Thiên vẫn không thể tin nổi, lại có Beta nào dám lột quần của y, ép y phải tiêm thuốc vô mông.
Chu Đỉnh Nguyên... dù hắn có cưu mang mình đi chăng nữa, bản thân y cũng không muốn dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy.
Sau hai ngày ngủ ngon, sáng hôm sau, Chu Đỉnh Nguyên dậy sớm hơn mọi khi. Hắn đặc biệt lên lầu kiểm tra tình trạng của Quý Thiên, cơn sốt của Quý Thiên có vẻ đã hạ rồi, y đang ngủ rất say. Nhưng cửa sổ đóng cả đêm, cả căn phòng đều nồng nặc mùi thuốc Đông y.
Trước đây mùi này có nồng như vậy không nhỉ?
Chu Đỉnh Nguyên không nhớ rõ lắm, hắn tùy tiện mở cửa sổ thông gió, cũng không gọi Quý Thiên dậy mà lấy chìa khóa ra ngoài mua đồ.
Tối qua, Chu Đỉnh Nguyên đã tra trên mạng cách an ủi bệnh nhân tâm thần. Đại khái là phải làm cho Quý Thiên bình tĩnh lại, hắn thực sự không biết làm thế nào để an ủi Quý Thiên, vì vậy hắn định đi siêu thị mua một chiếc máy pha cà phê, rồi khi về hắn đặc biệt ghé qua chợ đồ cũ, tìm lại cửa hàng bán đồng hồ cũ.
"Ông chủ."
Ông chủ cửa hàng đồ cũ là một người trẻ tuổi, còn nhỏ tuổi hơn cả Chu Đỉnh Nguyên. Sau khi tốt nghiệp đại học thì cậu ta tự mở cửa hàng chuyên bán đồ cũ.
"À, là anh à." Mặc dù ông chủ không biết tên của Chu Đỉnh Nguyên nhưng cậu ta vẫn nhớ rất rõ, dù sao chiếc đồng hồ làm rất tinh xảo nhưng không biết thương hiệu đó vẫn còn treo trong tủ kính của cửa hàng.
Chu Đỉnh Nguyên nói rõ mục đích đến, ông chủ nghe nói hắn muốn mua lại chiếc đồng hồ đó, không cố tình tăng giá mà bán lại cho hắn đúng giá cũ.
Chu Đỉnh Nguyên cầm đồng hồ nhìn ngắm, kiểm tra kỹ càng.
"Anh yên tâm đi, chiếc đồng hồ này chất lượng rất tốt, kim chạy rất chuẩn, tôi không thay linh kiện nào cả. Nếu không phải là thương hiệu lớn, chắc chắn đã có người mua từ lâu rồi."
Ông chủ tò mò hỏi, "Chiếc đồng hồ này anh mua ở đâu vậy? Hàng ngoại à?"
Loại đồng hồ thương hiệu nhỏ đến mức không ai biết đến này, không phải người địa phương thì chắc chắn không biết.
Chu Đỉnh Nguyên đâu biết Quý Thiên mua ở đâu đâu, "Tôi cũng không rõ, cảm ơn cậu."
Ra khỏi cửa hàng đồ cũ, Chu Đỉnh Nguyên cầm chiếc đồng hồ nghịch ngợm trong tay, đồ này sao giống Quý Thiên vậy, không thể vứt bỏ được, kiểu gì cũng quay lại tay mình, chẳng lẽ nó thực sự là thứ quý giá?
Chu Đỉnh Nguyên mang theo túi lớn túi nhỏ trở về, đến gần cửa nhà kéo cửa cuốn lên, Quý Thiên đã mặc đồ chỉnh tề đi từ trên lầu đi xuống.
Chợ sáng bên dưới ồn ào khiến người ta không thể ngủ được. Quý Thiên bị đánh thức, y mất một lúc mới nhớ lại chuyện hôm qua, không thể quay lại đấy để chịu đựng cú sốc, sốt cao không giảm, Chu Đỉnh Nguyên ép y tiêm thuốc.
Cơn sốt đến bất ngờ, nhưng Quý Thiên không có sức lực để nghĩ nhiều, giờ y chỉ là kẻ bị bỏ rơi, đâu còn sức lực để nghĩ đến những chuyện khác.
Y như mọi khi, sau khi rửa mặt đã xuống tầng, khi đến tầng hai trông thấy cửa phòng của Chu Đỉnh Nguyên đang mở, y bước vào nhìn qua một cái, chăn trải ngang trên giường, quần áo thay ra vứt lung tung trên ghế, trong phòng không có bóng dáng của Chu Đỉnh Nguyên, y đành tiếp tục đi xuống, cửa cuốn tầng một đóng chặt. Anh ta ngồi xuống chưa lâu thì nghe thấy tiếng mở cửa, quay lại nhìn thì thấy Chu Đỉnh Nguyên đã mua đồ về.
"Dậy rồi à?" Chu Đỉnh Nguyên bước vào trong nhà đặt những túi đồ đựng thức ăn lên bếp, rồi lại quay lại, tay cầm theo một cái hộp giống như thùng.
Quý Thiên không còn tinh thần để quan tâm đến Chu Đỉnh Nguyên, không có tâm trạng trả lời. Chu Đỉnh Nguyên đặt cái hộp lên đùi Quý Thiên, Quý Thiên theo phản xạ giơ tay giữ lấy cái hộp.
"Đồ gì vậy?"
Chu Đỉnh Nguyên chỉ vào thùng giấy chu chu mỏ, "Không phải cậu muốn máy pha cà phê à? Tôi mua cho cậu rồi, để cậu yên ổn một chút, đừng có tiếp tục phát bệnh nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!