Đúng như Quý Thiên dự đoán, video hóa trang kia đã tăng vọt lượt xem nhờ một vài thẻ tag thịnh hành. Lúc này, Chu Đỉnh Nguyên đang chiếm lấy ghế nằm của Quý Thiên, tay hắn cầm điện thoại lướt phần bình luận, toàn thấy người ta gọi hắn là "chú".
Hắn xoa xoa lớp râu lún phún dưới cằm, lẩm bẩm: "Trông tôi già đến thế cơ à?"
Hắn vẫn nghĩ rằng đối tượng theo dõi mình là những phụ nữ cùng lứa tuổi, không ngờ lại có rất nhiều bạn trẻ chú ý đến.
Chu Đỉnh Nguyên thực ra không lớn tuổi lắm, ngoại hình cũng khá điển trai, việc người ta gọi hắn là "chú" chỉ là cách tôn kính. Quý Thiên mỉm cười không đánh giá gì, "Video anh làm bộ váy búp bê cho cô bé đó cũng có lượt xem rất cao, đã có không ít người đặt hàng rồi. Còn có một khách nhắn tin riêng cho tôi muốn đặt may một bộ vest. Người này nói rằng vài ngày tới sẽ trực tiếp đến gặp anh."
May quần áo cho người mới là công việc chính của Chu Đỉnh Nguyên, nên hắn không thấy khó khăn gì cả.
Quý Thiên cảm thán: "Nền kinh tế Internet quả thực phát triển nhanh, thế mà đã có người tìm anh để làm quảng cáo rồi."
"Quảng cáo? Tìm tôi?" Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy thật khó tin, hắn có thể quảng cáo được cái gì cơ chứ.
Quý Thiên gật đầu: "Nhưng tôi đã từ chối rồi. Sản phẩm quảng cáo không liên quan gì đến nội dung video của anh, không cần thiết phải tập trung vào lợi ích này."
"Cậu đã quyết định rồi thì không cần báo cáo với tôi làm gì, dù sao thì tôi cũng nghe theo cậu hết." Chu Đỉnh Nguyên không phải lười biếng, mà từ trước đến nay đều là Quý Thiên đưa ra quyết định, hắn không có ý kiến ý cò gì cả.
"Quyết định thì tôi có thể đưa ra, nhưng nội dung và quy trình công việc anh vẫn cần phải nắm rõ." Quý Thiên nhìn hắn dặn dò: "Anh cũng không nên quá tin tưởng tôi một cách tuyệt đối."
Chu Đỉnh Nguyên nghe xong bật cười: "Cậu bảo tôi nghe lời cậu, nhưng lại không cho tôi tin cậu. Vậy tôi biết nghe theo kiểu gì đây?"
Quý Thiên im lặng, y chỉ cảm thấy Chu Đỉnh Nguyên quá thiếu cảnh giác. Bản thân y có thể đảm bảo không lừa dối, nhưng đến lúc y tìm được cách trở về, những chuyện sau này Chu Đỉnh Nguyên phải tự đối mặt. Nếu vẫn giữ tính cách không đề phòng như hiện tại rất dễ bị người khác lợi dụng.
"Buổi tối ăn gì?" Chu Đỉnh Nguyên đứng dậy nhường chỗ lại cho Quý Thiên: "Tôi đi siêu thị mua chút đồ."
Nhìn vẻ vô tư không bận tâm gì của hắn, nhảy sang chủ đề khác dễ dàng như thế, Quý Thiên chỉ biết lắc đầu bất lực: "Tùy anh."
"Được, cậu cứ làm món gì tôi mua về là được." Chu Đỉnh Nguyên cầm điện thoại rồi ra ngoài.
Dạo gần đây hắn chỉ ở yên trong cửa hàng may đồ, không có thời gian ra ngoài. Đi ngang qua quán trà, bà chủ quán còn chào hỏi, hỏi hắn tối nay có ghé không. Hắn chỉ xua tay từ chối:
"Phải tranh thủ đi mua đồ nấu ăn đây."
Ra khỏi con hẻm, băng qua đường rồi đi thêm hai dãy phố nữa là đến siêu thị lớn nhất gần đó. Lúc này vẫn còn sớm, giá cả trong siêu thị chưa hề giảm giá. Chu Đỉnh Nguyên chỉ tiện tay chọn vài món. Tuy đồ ăn sẵn không giảm giá, nhưng khi đi qua tầng hai của siêu thị, hắn tình cờ thấy khu vực dụng cụ nhà bếp đang có khuyến mãi. Ngay lập tức, hắn chú ý đến bộ ấm trà trưng bày trong tủ kính.
Tôi muốn một bộ chén tách.
Câu nói của Quý Thiên bất chợt hiện lên trong đầu Chu Đỉnh Nguyên. Ban đầu hắn định bỏ qua vì cảm thấy mấy thứ như chén tách thật vô nghĩa. Dùng thứ gì chẳng uống được nước. Nhưng nghĩ đến tính cách của Quý Thiên, nếu y đã muốn thứ gì thì chắc chắn phải có cho bằng được. Nếu không, y sẽ như Đường Tăng lải nhải mãi bên tai.
Quý Thiên không đòi cốc chén vào lúc này, không phải vì y quên, mà vì điều kiện tài chính đang eo hẹp. Gần đây kiếm được chút tiền, chắc chắn y vẫn còn canh cánh chuyện này trong lòng.
Chu Đỉnh Nguyên lại nhớ đến giấc mơ thấy Quý Thiên nằng nặc đòi điện thoại, thế là hắn quay lại hỏi giá bộ ấm trà. Cuối cùng, trên đường về nhà, tay hắn xách thêm một hộp quà xinh xắn.
"Đây."
Quý Thiên cúi mắt nhìn chiếc hộp Chu Đỉnh Nguyên đưa qua, "Gì đây?"
"Tách chén chứ gì, chẳng phải là cậu muốn à?" Chu Đỉnh Nguyên giơ tay đến mỏi nhừ, thấy Quý Thiên chẳng lanh lẹ gì mà nhận thì hắn không khỏi phàn nàn: "Cầm lấy đi."
Quý Thiên vẫn ngơ ngác mà chậm chạp nhận lấy hộp, bên trong là một bộ trà cụ nhỏ nhắn tinh xảo.
"Bộ này hơn ba trăm tệ, giảm giá rồi mà vẫn hơn ba trăm. Trong nhà gộp tất cả bát đĩa lại cũng không đáng giá bằng." Chu Đỉnh Nguyên lẩm bẩm, hắn cảm thấy Quý Thiên đúng là người thích bày vẽ, đã không xu dính túi mà còn đòi hỏi này nọ, chỉ được cái mặt dày dám mở lời.
Bộ ấm trà nhỏ vừa vặn nằm trong lòng bàn tay Quý Thiên. Chén trà lại càng nhỏ, chỉ đủ chứa một ngụm nước. Nhưng từng đường nét tinh tế, hoa văn tỉ mỉ khiến bộ trà cụ trông giống một món đồ trang trí hơn là để sử dụng. Quý Thiên thực sự rất thích, y ngẩng lên hỏi: "Thế máy pha cà phê đâu?"
Chu Đỉnh Nguyên không còn lạ gì với sự khó chiều của Quý Thiên. Hắn lấy từ túi ra một gói trà đen và một gói trà sữa đặt lên bàn trước mặt Quý Thiên: "Cậu cứ như đang cầu nguyện với tôi ấy. Cà phê thì không có, nhưng mua trà cụ được tặng kèm hai gói này."
Quý Thiên đun một ấm nước để pha thử gói trà đen. Y nhấp một ngụm rồi gật gù, thấy cũng tạm được. Thấy Chu Đỉnh Nguyên đứng đó nhìn mình chăm chăm, y hỏi: "Anh muốn thử không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!