Chương 68: (Vô Đề)

Quý Thiên đã miễn dịch với hai từ "gay" và "thần kinh", y bây giờ thậm chí đã có thể học cách điếc có chọn lọc, "Anh định gọi điện cho Chu Tích?"

Lúc trước đồng ý dễ dàng như vậy, giờ Chu Đỉnh Nguyên thật sự không biết phải bắt đầu nói chuyện thế nào, hắn có chút khó xử than vãn với Quý Thiên, "Anh phải nói gì với cậu ấy?"

Mối quan hệ của hai anh em mới chỉ được cải thiện trong thời gian gần đây, Chu Đỉnh Nguyên còn chưa quen với vai trò anh cả, hắn cũng không giỏi dạy bảo người khác.

"Anh phải hiểu rõ, anh liên lạc với Chu Tích là vì mục đích gì?"

Mình cũng là gay, chẳng thể khuyên Chu Tích "quay đầu là bờ" được, chẳng ai tin lời mình, mà mình cũng không có ý can thiệp vào chuyện tình cảm của Chu Tích. Chu Tích là người trưởng thành, còn là người trưởng thành vượt trội hơn mình bao nhiêu lần, cậu ấy rất rõ ràng mình muốn gì.

"Anh liên lạc với cậu ấy chỉ để bảo cậu ấy gọi điện về cho mẹ thôi, cứ mãi trốn tránh cũng không phải cách."

Quý Thiên nhìn chiếc điện thoại bên cạnh máy may, y ra hiệu cho Chu Đỉnh Nguyên làm những gì hắn phải làm, Chu Đỉnh Nguyên lấy điện thoại lên gọi cho Chu Tích.

Điện thoại chỉ đổ hai tiếng thì đã được nghe máy, giọng của Chu Tích từ bên kia vọng tới, "Alo?"

Giọng cậu ấy rất nhạt không nghe ra bất cứ dấu hiệu gì, nếu không phải vừa rồi mẹ cậu ấy đến, Chu Đỉnh Nguyên thật sự không nghĩ tới trong thời gian này Chu Tích đã cùng một người đàn ông bắt đầu mối quan hệ.

"Cậu đang ở đâu vậy?"

Bên kia rất im lặng, có vẻ Chu Tích không ngờ Chu Đỉnh Nguyên lại hỏi như vậy, nhưng cậu ấy không thể nói dối, chỉ có thể thành thật trả lời, "Tôi xin nghỉ, đang nghỉ ngơi."

Ngay cả bản thân cậu ấy cũng nhận ra mình trả lời không đúng trọng tâm, muốn sửa chữa nhưng lại không muốn nói sự thật.

Chu Đỉnh Nguyên nghe cũng cảm thấy mệt, "Được rồi, cậu đừng ép mình phải nói dối nữa, tôi biết cậu không ở nhà, ba mẹ cậu vừa mới đến tìm tôi đây."

Bên kia hoàn toàn im lặng, một lúc lâu mới lên tiếng, "Anh biết rồi."

Chu Đỉnh Nguyên không muốn gây áp lực cho Chu Tích, "Tôi gọi điện cho cậu không phải để làm người truyền lời cho ba mẹ cậu. Dù sao thì cậu cũng không thể không nghe điện thoại của ba mẹ cậu được, họ đã đi đường xa đến tìm cậu mà không tìm thấy cậu, đây không phải là phong cách của cậu."

"Tôi không muốn cãi nhau với họ." Chu Tích dừng một chút, có lẽ cũng cảm thấy hành động của mình có phần thiếu suy nghĩ, "Anh ấy đang ở bệnh viện không có ai chăm sóc, hơi bất tiện."

Chu Đỉnh Nguyên biết người đó là một người tàn tật, khi hai người chưa quen nhau Chu Tích đã phải miễn cưỡng đến nhà thăm người ta, huống chi bây giờ họ đã ở bên nhau thì chắc chắn không nỡ để đối phương một mình ở bệnh viện được.

"Vậy cậu cũng phải tìm thời gian gặp ba mẹ cậu một lần, nói vài lời dễ nghe dỗ họ về trước đã, bà ấy đã lớn tuổi rồi, cậu có nỡ để bà ấy chạy tới chạy lui vì chuyện của cậu không?"

"Hiểu rồi." Chu Tích vẫn nghe lời, cậu ta không phản bác, ngừng một chút, "Làm phiền anh rồi, anh trai."

Đổi xưng hô giữa Tích và Nguyên từ đoạn phía dưới.

Điện thoại mở loa ngoài, Chu Đỉnh Nguyên vô thức nhìn lên Quý Thiên, Quý Thiên biểu hiện như thể muốn nói với hắn là hắn không nghe nhầm đâu.

Chết tiệt, thì ra bị gọi là anh trai lại có cảm giác như vậy.

"Khách sáo gì chứ."

Chu Tích nghĩ đến việc ba cũng đã đến, cậu ta hỏi: "Bố không nói gì khó nghe chứ?"

"Nói rồi thì sao, anh còn để ông ta được lợi chắc?" Nghĩ đến Chu Tích rất tôn trọng ông cha này, Chu Đỉnh Nguyên lập tức ngậm miệng lại, "Ai da, cậu bây giờ nên nghĩ cách làm sao để nói chuyện với ba mẹ cậu đi."

Chu Tích "Ừm" một tiếng, chuyện trước đã nói qua nhưng không hiệu quả, mà để tránh xung đột leo thang cậu mới không nghe điện thoại của họ.

"Anh, các anh không phải định đi du lịch sao? Nếu chuẩn bị xong rồi thì đi sớm đi, chuyện em nói chưa chắc có hiệu quả đâu, em sợ bọn họ lại đến tìm anh giúp đỡ."

Chu Đỉnh Nguyên đáp lại: "Cậu cũng đừng lo cho anh nữa, lời anh đã truyền đạt rồi, nếu cần giúp đỡ gì, cậu gọi điện cho anh là được."

Cúp điện thoại, Chu Đỉnh Nguyên vẫn cảm thán một chút, "Thằng bé này có phải đang ở độ tuổi nổi loạn không, không thì sao lại dám cãi nhau với cái ông bố chết tiệt của anh vậy?"

Quý Thiên cười khẽ, "Nghe lời Chu Tích vừa rồi, cậu ấy hoàn toàn không có ý định chia tay đối phương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!