Chương 38: (Vô Đề)

Vừa nãy vội vàng đi vào, Chu Đỉnh Nguyên không chú ý lắm nhưng bây giờ khi bước vào phòng tắm, hắn mới thấy Quý Thiên ngồi trong cái thùng nhựa trông buồn cười quá trời. Không trách được tại sao lúc đầu Quý Thiên không muốn dùng cái thùng để tắm.

Nhưng cảm giác buồn cười chỉ thoáng qua. Ánh mắt Chu Đỉnh Nguyên nhanh chóng rơi xuống vai trần của Quý Thiên đang lộ ra khỏi mặt nước. Từ vai y nhìn lên, có thể thấy rõ đường nét của xương quai xanh, nơi vài giọt nước trong suốt đang đọng lại, đến cả yết hầu của Quý Thiên cũng tinh tế đến lạ. Đôi mắt mang theo chút mơ màng của y, bị hơi nước làm cho ướt át, đôi gò má lại nhuốm chút đỏ hồng.

Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy rằng việc đánh giá một người đàn ông xinh đẹp đúng là chuyện kỳ lạ. Nhưng mỗi khi nhìn thấy Quý Thiên trong trạng thái như thế này, đầu hắn chẳng tìm được từ nào khác ngoài "đẹp". Cảm giác kỳ quặc đó khiến hắn không thể giận dữ nổi với Quý Thiên, chỉ đành dùng sự thiếu kiên nhẫn để che giấu sự bất thường của mình.

"Làm gì?" Chu Đỉnh Nguyên cau mày, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Quý Thiên chỉ tay về phía giá để đồ: "Lấy giúp tôi dầu gội đi, tôi muốn gội đầu."

Chu Đỉnh Nguyên chậc lưỡi: "Cậu gội đầu cái gì? Tắm thôi đã đủ phiền rồi."

Dù sao mỗi ngày ở bệnh viện Chu Đỉnh Nguyên cũng giúp y lau người bằng nước ấm, nhưng tóc thì chưa gội được lần nào. Quý Thiên đã không chịu nổi nữa, hôm nay y nhất định phải gội.

"Lấy giúp tôi đi." Quý Thiên cố chấp nhờ Chu Đỉnh Nguyên.

Chu Đỉnh Nguyên nhăn nhó nhìn Quý Thiên một lúc lâu. Hắn biết Quý Thiên là người bướng bỉnh, thứ đã muốn là nhất định phải có được, không thì không chịu dừng. Hắn hít sâu một hơi, sau đó nặng nề thở ra.

"Phiền phức quá trời, có phải kiếp trước tôi gây thù oán với cậu không? Đời này mới đến để tôi trả nợ."

Chu Đỉnh Nguyên không thể mặc kệ Quý Thiên. Nếu vai của y gặp chuyện gì, người chịu khổ vẫn là chính hắn. Huống chi, Quý Thiên bị thương cũng là vì cứu hắn.

Chết tiệt, nợ ân tình là cái khó trả nhất.

"Ngồi yên đó!"

Chu Đỉnh Nguyên đặt đầu Quý Thiên tựa vào mép thùng nhựa, cẩn thận đắp thêm hai lớp khăn lên vai y để đảm bảo an toàn.

Hắn cầm vòi sen làm ướt tóc Quý Thiên, bóp dầu gội ra tay rồi bắt đầu xoa đều. Nhưng hắn vốn là người thô kệch, không biết nương tay gì, làm cho Quý Thiên bị ấn đến mức ho khan một tiếng.

Chu Đỉnh Nguyên khựng lại, động tác gội đầu tạm ngừng. Hắn nghiêng đầu nhìn Quý Thiên đang tựa lên mép thùng. Dù mép thùng khá tròn, nhưng vẫn để lại vệt đỏ trên làn da trắng mịn của cổ Quý Thiên, không chỉ cổ, dầu gội còn chảy theo thái dương xuống mắt y làm đuôi mắt cũng đỏ ửng lên.

"Sao không nói gì hết vậy?" Chu Đỉnh Nguyên vội vàng lót thêm một chiếc khăn ở mép thùng, rồi dùng nước sạch rửa mắt cho Quý Thiên.

Mắt Quý Thiên cay đến đỏ hoe, đồng tử đen láy như phủ thêm một tầng hơi nước. Cổ họng y ngưa ngứa, khẽ hắng giọng: "Rửa nhanh đi, tôi không sao."

Y cũng biết mình việc nhiều gây phiền. Nếu không phải thực sự không chịu được, y tuyệt đối sẽ không làm phiền Chu Đỉnh Nguyên lúc hắn đang mệt nhất. Cảm giác mắc nợ Chu Đỉnh Nguyên lại càng thêm nặng, y chẳng dám hé môi phàn nàn.

Chu Đỉnh Nguyên lần này đã nhẹ tay hơn nhiều, còn đặc biệt chú ý không để dầu gội chảy vào mắt Quý Thiên. Vừa xoa đầu cho y, Chu Đỉnh Nguyên vừa lẩm bẩm trong đầu.

Dạo gần đây, cảm giác kỳ lạ này càng ngày càng rõ ràng. Quý Thiên luôn nhường nhịn hắn, dù mấy lời "bạn đời" hay "đây là điều nên làm" chỉ là nói vu vơ khi y bị ốm, nhưng nghe nhiều quá, lòng hắn cũng dấy lên chút gợn sóng.

Hắn liếc nhìn khuôn mặt của Quý Thiên. Quý Thiên nhắm mắt lại, ngoan ngoãn tựa vào mép thùng nhựa, bộ dáng nghe lời này hoàn toàn trái ngược với vẻ thiếu gia kiêu ngạo khi mới đến nhà anh.

Ban đầu, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy cái kiểu sai khiến người khác của Quý Thiên thật đáng ghét. Nhưng bây giờ, ngay cả muốn thấy lại dáng vẻ đó cũng khó.

Ánh mắt của Chu Đỉnh Nguyên vô tình dừng lại trên lưng của Quý Thiên, làn da y trắng như tuyết dưới ánh đèn lộ rõ đường nét cơ bắp. Quý Thiên không phải kiểu người gầy mảnh mai, dáng người y rắn rỏi này kết hợp với khuôn mặt thanh tú đó, thoạt nhìn khiến người ta phải ngạc nhiên, nhìn lâu lại thấy càng ưa mắt.

Đàn ông nhìn đàn ông, càng cường tráng thì càng dễ thu hút ánh nhìn của đối phương.

Khi từ "cường tráng" xuất hiện trong đầu Chu Đỉnh Nguyên, hắn vô thức nhìn xuống thùng nước. Dưới làn nước sóng sánh, cơ thể Quý Thiên lờ mờ hiện ra. Nước khúc xạ làm các đường nét trông hơi kỳ lạ, nhưng dù gì đều là đàn ông nên Chu Đỉnh Nguyên có thể chắc chắn rằng, Quý Thiên đang có phản ứng.

Không khí trong phòng tắm trở nên mơ hồ kỳ lạ. Quý Thiên biết Chu Đỉnh Nguyên rất mệt, cũng tự nhủ phải ngoan ngoãn tắm rửa xong rồi nghỉ ngơi, nhưng cơ thể y dường như không nghe lời y nữa.

Ngón tay của Chu Đỉnh Nguyên luồn vào tóc y, những động tác không mấy mềm mại cũng không hẳn nhẹ nhàng ấy khiến Quý Thiên không thể phớt lờ. Nơi nào bị hắn chạm vào, nơi đó lại âm ỉ nóng lên.

Ảnh hưởng của bạn đời đối với y rất lớn. Ý muốn tiếp xúc, muốn đến gần, không ngừng lớn lên trong lòng Quý Thiên, lớn đến mức y không cách nào kiểm soát được.

Quý Thiên cảm nhận được ánh mắt của Chu Đỉnh Nguyên, dù có chút khó nói, nhưng đây là Beta của mình, dù mở miệng nói lí do gì thì cũng gượng gạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!