Chu Đỉnh Nguyên đã về một lần trong những ngày Quý Thiên phải nhập viện, hắn mang theo chút đồ rồi lại vội vàng quay lại bệnh viện, nào có thời gian quan tâm đến việc dọn dẹp trong nhà. Khi kéo cửa rèm ra, cửa hàng ở tầng một rõ ràng có chút lộn xộn.
Ngay cả Chu Đỉnh Nguyên mặt dày đến đâu cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, hắn đá mấy miếng vải vụn dưới chân, cười gượng mấy tiếng, "Mấy ngày không có người ở, cửa hàng hơi bừa."
Quả thật, những người làm việc trong các cơ quan nhà nước rất khéo léo trong cách ứng xử. Một cô gái ngay lập tức mở lời: "Chúng tôi giúp hai người dọn dẹp một chút nhé."
Giống như thường ngày, họ giúp đỡ người lớn tuổi làm vệ sinh này nọ trong cộng đồng vậy, dù sao Quý Thiên bị thương cũng có trách nhiệm không thể chối cãi của họ.
Chu Đỉnh Nguyên vẫn chưa luyện được bản mặt dày đến mức đó, "Không cần đâu, để tôi gọi người đến dọn dẹp sau là được, các cô cậu giúp chúng tôi đưa đồ về đây là đủ phiền rồi, công việc của ai nấy cũng bận rộn, việc này để tôi tự làm là được."
Thực ra hắn không phải ngoài miệng khách sáo gì, Chu Đỉnh Nguyên liếc mắt ra hiệu cho Chu Tích, cậu ta hiểu ý liền lên tiếng làm hòa, "Nếu vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa, nếu có gì cần cứ liên lạc với chúng tôi."
Mọi người trong khu phố đều nghe thấy vụ tai nạn mấy hôm trước, ai nấy đều tò mò đưa mắt tròn mắt dẹt nhìn Chu Đỉnh Nguyên đưa ba người tới đầu ngõ. Chu Đỉnh Nguyên không đợi họ đi xa liền quay lại, hắn vẫy tay với vài người già đang đứng hóng chuyện, "Có gì mà xem, nên làm gì thì làm đi."
Chu Đỉnh Nguyên không có thời gian thỏa mãn sự tò mò của mọi người, nhà hắn còn một đống việc đợi làm, hắn nhanh chóng bước vào cửa hàng rồi sắp xếp đồ đạc, hắn nói với Quý Thiên, "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi mang đồ lên tầng hai giặt trước."
Suốt chuyến này đều là Chu Đỉnh Nguyên loay hoay làm việc, Quý Thiên không cảm thấy mệt thế nên không định đi nghỉ ngơi. Đợi Chu Đỉnh Nguyên lên lầu, y liếc qua những đồ đạc mang từ bệnh viện về rồi phân loại, những món dễ hỏng y cẩn thận bỏ vào tủ lạnh, đi đun nước sôi, còn định dọn dẹp một chút ở tầng dưới thì Chu Đỉnh Nguyên đã từ trên lầu đi xuống.
"Không phải bảo cậu nghỉ ngơi sao, làm gì đó?" Chu Đỉnh Nguyên là người làm việc nhanh nhẹn, những việc hắn có thể tự làm thì không thích nhờ vả người khác, giúp đỡ qua lại chỉ thêm phiền.
Mỗi lần để Chu Đỉnh Nguyên làm hết mọi việc, Quý Thiên cảm thấy không yên lòng. Dù y không làm gì được nhưng cũng không thể như trước, cứ ngồi ở một bên như thiếu gia nhỏ nhìn Chu Đỉnh Nguyên tất bật lo cho mình.
"Thật ra không cần phải vội dọn dẹp như vậy đâu."
Chu Đỉnh Nguyên như nghe được chuyện gì không thể tin được, hắn mở to mắt nhìn Quý Thiên, "Mặt trời mọc từ phía tây sao? Cậu mà lại không thúc giục tôi dọn dẹp?"
Với tính cách của Quý Thiên trước đây, không phải một hai đòi hắn dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa à?
Quý Thiên cũng không giải thích nhiều, y chỉ cảm thấy áy náy, "Anh nghỉ ngơi đi."
Lúc này, ấm nước đã tắt, y rót một cốc nước nóng đưa cho Chu Đỉnh Nguyên.
Nước còn đang bốc hơi, Chu Đỉnh Nguyên nhận cốc nước, hắn vẫn là có chút không thể tin được, tiếc là hắn mãi không thể hiểu nổi trong đầu Quý Thiên đang nghĩ gì, chỉ đành nói "Cảm ơn" rồi ngồi xuống, móc điện thoại ra, "Gọi một người giúp việc đi, tôi lười làm nữa."
Quý Thiên không đưa ra ý kiến, y chỉ ân cần nhắc nhở Chu Đỉnh Nguyên một câu, "Nóng, cẩn thận chút."
"Cậu làm sao vậy hả?"
Từ khi rời bệnh viện, Chu Đỉnh Nguyên đã cảm thấy Quý Thiên có gì đó không ổn, vẻ mặt y u ám như mang mối hận thù lớn, tâm trạng thì nặng nề, cộng thêm sự quan tâm bất ngờ khiến Chu Đỉnh Nguyên có chút không quen. Thằng nhóc này luôn thay đổi thất thường, chẳng biết lại phát điên vì lý do gì nữa.
"Xin lỗi." Quý Thiên đặt tay lên mu bàn tay Chu Đỉnh Nguyên, "Là Alpha mà chẳng thể giúp gì cho anh, lại còn phải làm phiền anh vì tôi."
Hai câu nói của Quý Thiên là lời thật lòng, y còn nắm chặt tay Chu Đỉnh Nguyên, lực tay tăng lên vài phần, rõ ràng có thể cảm nhận được sự ẩn nhẫn và xấu hổ của y.
Chu Đỉnh Nguyên đã miễn dịch với từ Alpha, "Cậu cũng đâu có nghĩa vụ gì cứu tôi, tôi còn phải cảm ơn cậu ấy chứ."
"Đó là những gì tôi nên làm." Quý Thiên thành tâm nhìn Chu Đỉnh Nguyên, y không bảo vệ tốt Beta của mình mới là thất trách, cảm xúc của y dần dao động theo, "Đỉnh Nguyên."
Chu Đỉnh Nguyên bị cách xưng hô "Đỉnh Nguyên" ngọt đến chảy mật của Quý Thiên làm giật mình, toàn thân hắn nổi da gà, "Cậu..."
Khi hắn đang muốn hỏi Quý Thiên có phải lại mắc bệnh không thì Vu Đan Trân lúc này đến.
"Ông chủ Chu, các anh về rồi à, Quý tiên sinh không sao chứ?" Vu Đan Trân cũng đã nghe chuyện Quý Thiên bị thương, "Trước đó tôi định đến bệnh viện thăm Quý tiên sinh, nhưng bận quá không thể đi được."
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, Chu Đỉnh Nguyên phải tiếp đón khách, nhìn thấy Vu Đan Trân, hắn vội vàng nói: "Bây giờ cô có bận không? Nhà tôi cũng muốn làm chút vệ sinh, có thể nhờ cô đến giúp một tay không? Tôi chưa bao giờ gọi người làm, cô nói bao nhiêu là được."
Nói tiền bạc có thể làm mất lòng, Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên trước kia đã giúp đỡ cô rất nhiều, ân tình này không phải chỉ một bữa cơm là trả hết được.
"Đều là hàng xóm còn khách sáo gì chứ?" Vu Đan Trân nhìn quanh một lượt, cô vỗ ngực cam đoan, "Chiều nay tôi sẽ giúp các anh dọn dẹp, các anh không phải lo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!