Lúc tỉnh dậy, suy nghĩ của Lâm Duyệt cũng không còn rối loạn nữa.
Cô không nên tự trát vàng lên mặt mình, sau đó tự lừa bản thân rằng mọi chuyện sớm hay muộn rồi cũng sẽ ổn thỏa.
Cô trả lời tin của Từ Khôn trước: Xin lỗi, hôm qua tôi ngủ sớm, không đọc được tin nhắn.
Tuần này tôi có hẹn tới tiệm ảnh với bạn, không đi được.
Sau đó nhắn cho Trần Lộc Xuyên: Đừng khách sáo.
Từ Khôn nhắn lại rất nhanh: Được, bao giờ rảnh nói sau.
Lâm Duyệt vứt điện thoại lên giường.
Cô đang định đi rửa mặt thì điện thoại kêu hai tiếng "bíp bíp".
Là tin nhắn của Trần Lộc Xuyên: Về sau còn nhờ cậu chỉ dẫn nhiều.
Lâm Duyệt không khỏi kinh ngạc, dù sao câu trả lời kia của cô trước nay đều dùng để kết thúc cuộc trò chuyện.
Bình thường, nếu như muốn nói chuyện, người ta thường ít dùng những câu mang tính tổng kết mà hay sử dụng câu nghi vấn, như thế mới có thể lời nọ tiếp câu kia.
Ba chữ "đừng khách sáo", ngữ khí xa cách, hàm nghĩa ít ỏi.
Người nhận được tin vẫn có thể tiếp tục nhắn lại, hoặc là một người rất lịch sự, không muốn đối phương phải tự kết thúc cuộc trò chuyện, hoặc là…
Lâm Duyệt không dám tiếp tục tưởng tượng, nhắn lại, "Việc nên làm mà."
Cô quyết định, nếu Trần Lộc Xuyên còn trả lời, cô sẽ trực tiếp nhắn hai chữ, "Ha ha."
Di động yên tĩnh.
Khi ăn sáng, Hà San rõ ràng vẫn còn tức giận chuyện tối qua.
Lâm Duyệt thầm nghĩ, con còn chưa bực, không biết mẹ giận cái gì.
Hà San ăn bánh bao, quan sát cô, lại ăn miếng cháo, tiếp tục quan sát cô.
"…Mẹ coi con là thức ăn à?"
Hà San "phì" một tiếng, nở nụ cười, "Bộ dáng này của con, thay cơm được sao? Nhìn một cái là khiến người ta tỉnh ngủ."
"Không phải con là do mẹ sinh ra sao?"
Hà San vừa tức vừa cười, "Hôm nay con không ra ngoài."
"Con không đi."
"Vì sao?"
"Con không gội đầu."
"…" Hà San trừng cô, "Xuống hàng gội đầu dưới tầng, mười lăm tệ một lần.
Nếu con không đủ tiền, mẹ cho con mượn nhé?"
Lâm Duyệt có vẻ bất mãn.
"Gần đây con với Từ Khôn thế nào rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!