Chương 60: (Vô Đề)

Hai người đi vừa lúc đô thị phồn hoa bắt đầu lặng xuống, cả quãng đường đi không gặp trở ngại.

Họ lên núi chọn chỗ trống trải dừng xe, sau đó bắt đầu dựng lều.

Xong xuôi, Trần Lộc Xuyên đặt đèn pin xuống, xịt thuốc muỗi rồi lấy ghế gập trong cốp xe ra.

Lâm Duyệt tiến lên vài bước, đứng trên một tảng đá nhìn ra xa.

Đêm khuya, đô thị hoa lệ dần tắt bớt ánh đèn, lại thêm bầu trời sương phủ mịt mù, chẳng thể nhìn thấy các vì tinh tú.

Trần Lộc Xuyên sắp xếp xong xuôi liền cầm hai chai nước đi đến bên Lâm Duyệt.

Anh vặn nắp chai đưa cho cô, "Có cả bia nữa, em muốn uống không?"

Lâm Duyệt lắc đầu, "Uống nhiều cồn lại khó chịu."

Hai người ngồi trên tảng đá.

Nhiệt độ trên núi thấp, lại thêm gió thổi lồng lộng, chỉ chốc lát sau đã hong khô mồ hôi.

Chai nước vừa để đá, uống xong có cảm giác mát lạnh cả người, vô cùng khoan khoái.

Trần Lộc Xuyên chỉ ra xa, "Chỗ kia là đài truyền hình, em có thấy không?"

Lâm Duyệt nhìn theo.

Trong màn đêm, ngọn tháp tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tựa như đang kiêu ngạo nhìn xuống toàn bộ thành phố đang chìm trong mơ màng.

Mới ngồi có một lát, Lâm Duyệt đã bắt đầu hắt xì.

Trần Lộc Xuyên sợ cô chịu lạnh lại bị cảm, vội nói, "Em vào lều ngủ trước một lát đi.

Phải bốn năm tiếng nữa mặt trời mới mọc.

Trần Lộc Xuyên mở cửa lều ra, treo đèn lên trên, xịt thuốc muỗi xong xuôi mới để Lâm Duyệt đi vào.

Lâm Duyệt vừa nằm xuống lại chợt nhớ tới một chuyện bèn ngồi nhổm dậy, nói, "Anh nằm trong này đi, em ra xe lấy đồ."

Trần Lộc Xuyên ngồi trong lều đặt báo thức trên điện thoại.

Chỉ chốc lát sau, cửa lều lại được vén lên, anh vừa ngước lên nhìn đã bị Lâm Duyệt nhét thứ gì vào lòng.

Anh cầm lên xem, thì ra là một chiếc túi giấy.

Lâm Duyệt cởi giày, bò vào trong lều, giải thích, "Quà sinh nhật của anh."

Trần Lộc Xuyên nhoẻn cười, cảm ơn cô.

Anh đang định lấy đồ ra thì bị Lâm Duyệt ngăn lại, "Đừng, bây giờ anh đừng xem vội, đừng xem trước mặt em."

Trần Lộc Xuyên mặc dù hiếu kì nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của cô, anh lấy gối đầu trong túi ra, nói, "Em ngủ đi, anh đặt báo thức rồi."

Trong lều cũng không quá rộng.

Lâm Duyệt vừa nằm xuống đã phải ép sát vào người Trần Lộc Xuyên.

Cô xoay người, ngước lên nhìn thì vừa hay chạm phải ánh mắt của anh.

Cô bị tầm mắt nóng rực của anh làm cho không thoải mái, tim đập như nổi trống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!