Trứng cuộn ớt chuông, cải trắng muối chua ăn lại thêm món đậu phụ khô xào rau cần, tất cả đều là những món ăn thường ngày đơn giản, Trần Lộc Xuyên làm xong rất nhanh.
Anh bưng đồ ăn ra bàn, múc cho Lâm Duyệt lưng bát cháo, đoạn thấy cô đang xoa xoa tay dáng vẻ nóng lòng muốn thử thì cười nói, "Em đừng có chờ mong nhiều quá."
Lời còn chưa dứt, Lâm Duyệt đã cầm đũa gắp một miếng trứng, đưa vào miệng ăn thử rồi giơ ngón cái lên với anh, "Tay nghề anh khá đó, còn giỏi hơn em nữa.
Đồng chí Trần Lộc Xuyên, trọng trách này từ nay về sau giao lại cho anh nhé."
Trần Lộc Xuyên cười cười, "Vậy anh chỉ có thể tuân lệnh tổ chức thôi."
Lâm Duyệt ăn nửa bát cháo nóng, mồ hôi rịn ra, cả người cũng cảm thấy khoan khoái.
Cô đùa trước đây mình mới học làm cơm khiến cho phòng bếp như hiện trường hỏa hoạn.
Mẹ từ đó cứ suốt ngày cằn nhằn, nói cô chân tay vụng về như thế thể nào cũng bị mẹ chồng chê bai đóng gói đuổi về.
Cô nhìn Trần Lộc Xuyên, "Cô Phùng liệu có ghét em không?"
Trần Lộc Xuyên cười nói, "Anh không ngại là được." Anh gắp rau cho Lâm Duyệt, nói thêm, "Anh cưới vợ chứ đâu phải thuê vú em, vợ là để thương yêu, không phải để sai sử."
Lâm Duyệt nghe mà thấy buồn nôn, nhưng trong lòng lại ngọt như rót mật, cô xoa xoa hay cánh tay mình, "Anh nhìn xem đây là cái gì?"
Trần Lộc Xuyên nhìn sang cô.
"Nổi hết cả da gà da vịt rồi."
Trần Lộc Xuyên nhướn mày, "Em dạo này sống thoải mái quá phải không?"
Ăn xong, Trần Lộc Xuyên đi rửa bát, xong rồi lại dọn dẹp phòng bếp.
Lâm Duyệt đi theo phía sau bắt đầu gây rối, thỉnh thoảng lại khen mấy câu "Anh giỏi quá", "Rửa bát điệu nghệ thật đấy" vân vân.
Trần Lộc Xuyên không nhịn được nữa, anh ném khăn lau sang một bên, rửa sạch tay, quay người lại ôm chặt Lâm Duyệt không cho cô chạy, "Em được thể trèo đầu cưỡi cổ anh rồi hả?"
Lâm Duyệt cười nhìn anh, "Gì cơ ạ?"
"Để anh cho em biết thế nào là "giỏi"." Nói đoạn, anh bế ngang cô lên.
Dép trên chân Lâm Duyệt tuột xuống, cô vội cầu xin, "Em là người bệnh!"
"Người bệnh thì sao?"
"Lây cho anh không tốt."
Trần Lộc Xuyên không tỏ vẻ gì.
Lâm Duyệt nhìn anh, "Cái eo già của anh vẫn chưa khỏe hẳn mà, lỡ lại gãy tiếp thì làm sao bây giờ?"
Trần Lộc Xuyên hừ nhẹ, "Đối phó với em cần phải súng thật đạn thật chắc?"
Đêm nay, Trần Lộc Xuyên không cần phí chút sức nào vẫn đùa giỡn cô đến mức liên miệng xin tha, đến cuối cùng thì đến sức cầu xin cũng không có nữa.
Cả người dính nhớp mồ hôi, Trần Lộc Xuyên ôm cô vào phòng tắm, lúc quay lại phòng ngủ, anh tắt điều hòa, rải chiếu lạnh ra, tiếp đó mở cửa sổ rồi đi bật quạt.
Lâm Duyệt uống thuốc cảm xong mí mắt bắt đầu nặng trĩu, cô nằm trong vòng tay anh, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, cô ngủ rất ngon, lúc mở mắt ra thì trời đã sáng.
Đến hôm sinh nhật Trần Lộc Xuyên, cô cũng đã khỏi hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!