Ngày hôm sau, Trần Lộc Xuyên nhận được điện thoại của Phùng Dung.
Anh vốn dĩ cũng đang định gọi điện cho mẹ, hỏi thăm ấn tượng của bà về Lâm Duyệt.
Anh nghe mẹ nói, "Con bé cũng có lòng, khăn quàng chưa kể, nó còn đúng là lấy ảnh và chữ kí cho mẹ thật."
Trần Lộc Xuyên nghe vậy cố nén cười, "Điều đó là đương nhiên rồi, lần trước con nhắc một lần, cô ấy đặc biệt đi tìm bạn học, phải nhờ vả mấy lần người ta mới nể tình giúp."
Chuyện poster chữ kí, Lâm Duyệt tất nhiên không biết gì cả.
Mấy hôm trước, nhân lúc cô đang tắm, anh lén cho ảnh và chữ kí trước đó nhờ bạn bè ở Bắc Kinh lấy giúp vào trong hộp quà của cô.
Phùng Dung nói thêm, "Con bé đúng là hơn mẹ mình.
Mẹ thấy hôm qua lúc nó nói chuyện với bố con cũng có vẻ thoải mái cởi mở hơn trước.
Nhưng mà trước nó cũng làm thiết kế trò chơi, đôi khi cũng đòi hỏi mồm mép.
Song hiện tại lại không có công ăn việc làm đàng hoàng, trước kia tốt xấu gì lương bổng cũng đảm bảo, bây giờ mở cửa hàng, ai biết là lỗ hay lãi, không phải là kế lâu dài."
Trần Lộc Xuyên đành nói, "Để quan sát một thời gian đã ạ, nếu thật sự không ổn thì bàn lại."
"Còn nữa, con bé cùng tuổi với con phải không, vậy thì giờ cũng 29 rồi, đợi đến lúc sinh con chỉ sợ cũng đã ngoài 30…"
Trần Lộc Xuyên yên lòng, mẹ anh giờ bắt đầu quan tâm đến chuyện thời gian hai người sinh con, hiển nhiên là đã chấp nhận Lâm Duyệt.
Bây giờ không bằng thẳng thắn, để chuyện còn lại cho mấy vị trưởng bối bận tâm hộ, anh liền nói, "Con cũng muốn kết hôn sớm một chút, nhưng giờ còn phải xem ý kiến của mẹ."
"Ồ, chẳng lẽ mẹ còn cấm con chắc?"
Trần Lộc Xuyên cười nói, "Theo quy củ, bên nhà trai dù sao cũng phải cầu hôn trước đúng không mẹ? Còn lễ hỏi, đồ cưới, tiệc cưới chuẩn bị thế nào, tất nhiên phải phiền nhị vị phụ huynh của con giúp đỡ rồi."
Phùng Dung đột nhiên dỗi, "Muốn mẹ cúi đầu đến nhà Hà San cầu hôn? Mẹ đúng là có khi không làm được."
Trần Lộc Xuyên lấy lui làm tiến, "Vậy nên con mới nói là phải xem ý mẹ.
Nếu mẹ không thích, bọn con đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của mẹ."
Phùng Dung hừ nhẹ một tiếng, không nói gì thêm, cúp điện thoại.
Việc không gấp được, Trần Lộc Xuyên cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ lúc nào mẹ mình nguyện ý lại đề cập tiếp.
Anh gọi điện cho bố, nhờ ông giúp mình nói mấy câu.
Lâm Duyệt thực ra lại chẳng hay biết gì, chuyên tâm với việc kinh doanh, vừa cùng Trần Lộc Xuyên ngày càng lưu manh hưởng thụ những ngày tháng bình dị, vừa bắt đầu chuẩn bị sinh nhật cho anh.
Anh sinh ngày 18/8, trước kia đều rơi vào lúc nghỉ hè, cô chưa từng có cơ hội tham dự.
Trần Lộc Xuyên cũng không có ý định mở tiệc lớn, định bụng ở nhà ăn bữa cơm, ở bên Lâm Duyệt cho xong chuyện.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, sinh nhật còn chưa tới, Tôn Lỗi đã gọi điện hỏi sinh nhật này anh có sắp xếp gì chưa, mẹ anh cũng dặn anh nhất định phải về nhà ăn cơm, dù sao sinh nhật mấy năm nay anh đều không ở trong nước.
Lâm Duyệt liền khuyên, "Sinh nhật anh náo nhiệt một chút cũng tốt.
Không thì thế này, trưa anh về nhà ăn, đến tối ra ngoài mở tiệc, gọi bạn bè đến tụ họp?"
Trần Lộc Xuyên đang ngồi trước bàn xem thư gửi tới, lúc này buông con chuột ra, quay đầu lại nhìn cô, "Vậy còn em?"
"Em?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!