Chương 57: (Vô Đề)

Hai tuần sau, Trần Lộc Xuyên tháo thạch cao, bắt đầu đi làm trở lại.

Lúc anh quay về cũng là lúc "Bổ Thiên" hoàn thành nội trắc, bắt đầu khâu debug.

Cũng may bây giờ anh vẫn tính là người bệnh, không cần tăng ca cùng mọi người.

Mỗi ngày tan làm, anh đều đến tiệm giúp Lâm Duyệt rồi cùng cô về nhà.

Vì chuyện này, Hà San bắt đầu lải nhải.

Giờ bà rảnh rỗi không có việc gì làm, ban ngày thường qua coi tiệm cùng Lâm Duyệt.

Nghe nói bây giờ hai người đang ở chung, bà không khỏi có phần mất hứng, nói với con gái, "Mẹ cũng không bảo thủ gì, nhưng hai đứa chưa kết hôn mà cứ như vậy không ổn, tốt xấu định chuyện kết hôn đã."

Việc buôn bán của Lâm Duyệt đang dần vào quỹ đạo, tạm thời chưa có thời gian lo lắng nhiều như vậy nên cô chỉ đáp có lệ, "Bây giờ bọn con đều bận rộn, đợi qua đoạn thời gian này rồi nói ạ."

"Cửa hàng của con mở quanh năm, có lúc nào rỗi rảnh chứ? Mẹ không đề cập, bên nhà bọn họ cũng không nói gì à? Kết hôn cũng không phải một chốc một lát, ít nhất cũng phải nửa năm mới xong.

Giờ không lo chuẩn bị đi, đến lúc đó lại hốt hốt hoảng hoảng."

Lâm Duyệt thuận miệng đáp ứng, lát sau lại quên ngay.

Bây giờ cô vẫn còn muốn hưởng thụ cảm giác yêu đương, không muốn bó buộc bản thân quá sớm.

Ngược lại, Trần Lộc Xuyên lại bắt đầu để ý đến chuyện này.

Anh dành chút thời gian về nhà ăn bữa cơm, tiện thể nói chuyện với bố mẹ.

Trần Tổ Thực đang chơi với Thừa Tướng Rùa, lật ngửa nó lên rồi lại lật lại.

Trần Lộc Xuyên quan sát một lúc, "Rùa lớn nhanh thật."

Trần Tổ Thực cười khà khà, "Nuôi thêm mấy tháng rồi làm thịt."

Phùng Dung bưng đĩa nho từ trong bếp ra, nghe vậy nói chen vào, "Ông nỡ ăn? Buổi tối còn hận không thể ôm nó đi ngủ ấy."

Bà đặt nho lên bàn, đi đến chỗ Trần Lộc Xuyên, "Con tháo thạch cao rồi? Phục hồi ra sao?"

"Con chụp xương kiểm tra rồi, không còn vấn đề gì."

Phùng Dung vỗ vai anh, "Bình thường làm việc đừng vất vả quá.

Ngồi một lát phải nhớ đứng dậy vận động một chút."

Trần Lộc Xuyên đáp lời.

Phùng Dung để anh ngồi nghỉ ngơi, quay lại phòng bếp đỡ má Tiền nấu cơm.

Trần Lộc Xuyên ngồi trên ghế sofa, kể chuyện Lâm Duyệt mở cửa hàng cho bố nghe, nhờ ông phân tích giúp, tiện thể chỉ bảo một chút.

Trần Tổ Thực hỏi vị trí cửa hàng, nói, "Vị trí khá tốt, không thua lỗ, nhưng cũng không kiếm lớn được.

Đa phần lời đều phải bù vào tiền thuê mặt bằng, sau này người ta đi lấy chồng sợ rằng sẽ tăng giá."

"Chủ tiệm vốn định bán, nhưng mà nhờ quen biết nên mới đồng ý cho thuê."

Trần Tổ Thực lại hỏi giá bán, Trần Lộc Xuyên báo con số ra.

Trần Tổ Thực trầm ngâm một lát, "Nơi này mua đứt thì lời hơn là thuê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!