Chương 56: (Vô Đề)

Đêm nay, hai người gần như trắng đêm không ngủ.

Cảm xúc quá mức phấn khởi, trong lòng ngổn ngang bao lời muốn nói.

Hai người nằm trên giường, bắt đầu ôn lại chuyện cũ từ thuở ấu thơ.

Trần Lộc Xuyên nói, "Thật lòng mà nói, hồi tiểu học em chẳng đáng yêu chút nào.

Lúc nào cũng nghiêm túc, nhíu mày nhăn nhó như bà cụ non."

Lâm Duyệt không phục, hừ nhẹ, "Vậy anh thì sao? Phiền nhất mấy người các anh suốt ngày nghịch ngợm gây sự, hôm nào cũng cãi nhau ầm ĩ trong hành lang, quá ấu trĩ."

Trần Lộc Xuyên bật cười, "Lúc đó anh còn chưa được mười hai tuổi, em yêu cầu có cao quá không đấy?"

"Ai bảo anh ngày nào cũng rêu rao."

"Anh rêu rao?" Trần Lộc Xuyên nhìn cô, "Anh thế đã là bình thường nhất rồi đấy."

"Ở đâu cũng trông thấy anh."

Trần Lộc Xuyên nhướn mày, "Em chắc là không phải bởi vì em quá mức chú ý tới anh chứ?"

Lâm Duyệt, "…"

Trần Lộc Xuyên nghiêng đầu qua khẽ chạm môi lên môi cô, nhướn mày cười nói, "Anh biết mà, thấy anh giúp em dẫn con chó đi trông đẹp trai quá phải không?"

Lâm Duyệt bật cười, đẩy anh ra, "Hết chịu nổi anh luôn, người đâu mà tự luyến."

"Nếu không sao em còn nhớ trên đùi anh có sẹo? Nói, có phải lúc đó đã thích anh rồi phải không?"

"Khi đó em mới học lớp năm, biết cái gì mà thích với chả không thích?"

Trần Lộc Xuyên cười nói, "Vậy tại sao em lại thích anh? Cũng không thể chỉ vì anh đẹp trai chứ?"

Lâm Duyệt cố gắng nén cười, "Trả lời rồi đó, chính là bởi vì ngoại hình của anh."

"Xì, nông cạn."

"Vậy còn anh?" Lâm Duyệt nhìn anh.

"…" Trần Lộc Xuyên im lặng một thoáng, "Vì em xinh."

"Xí, vậy còn dám chê em nông cạn?"

Trần Lộc Xuyên khẽ cười một tiếng, đột nhiên nói, "Tối hôm thấy em đi phía dưới đền thờ, anh có một giấc mộng."

Lâm Duyệt tò mò, "Anh mơ thấy gì vậy?"

"Ừm," Trần Lộc Xuyên nhìn cô, giọng có vài phần bỡn cợt, "Còn phải hỏi sao, đương nhiên là loại không tốt rồi."

Mặt Lâm Duyệt nóng lên, "Anh đó, không chỉ ấu trĩ, tự kỉ, lại còn hạ lưu."

"Vậy à?" Trần Lộc Xuyên giọng cười trầm thấp, "Thế không phải em vẫn thích sao?"

Lâm Duyệt quay đầu đi, quả thực bất đắc dĩ, "Em không muốn để ý đến anh nữa!"

Trần Lộc Xuyên dán sát vào, tay đặt lên eo cô, môi chạm lên vành tai cô một cái, lại hỏi, "Nói tiếp, tại sao khi đó anh chào hỏi, em lại lờ đi?"

Lâm Duyệt nhỏ giọng đáp, "Em đâu muốn thế, nhưng vừa thấy anh là não úng nước, đợi đến lúc nghĩ ra nên đáp lời anh thế nào thì hoa cũng tàn rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!