Lâm Duyệt cảm thấy hiện tại chuyện này hơi khó khăn.
Cô biết rõ mình từ bé đến lớn đều rụt rè, thỉnh thoảng bộc phát thì toàn chọn sai thời điểm.
Nhưng ván đã đóng thuyền, trừ phi hiện tại cô dám bỏ của chạy lấy người, có dũng khí bất chấp tất cả mà từ chức, thì ngoại trừ cùng Trần Lộc Xuyên hòa bình ở chung, cô không còn cách nào khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, vận dụng hết mười mấy năm kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, cuối cùng Lâm Duyệt cũng ra quyết định, trốn không được, tiếp tục kiên trì.
Sau khi cô trả xe đẩy, mọi người cũng lục tục thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Lâm Duyệt đi qua Trần Lộc Xuyên khi anh đang gọi điện thoại, nhân cơ hội này chạy nhanh về bàn làm việc.
Cô vừa ngồi xuống không lâu thì Sài Vi đi tới, "Đêm mai liên hoan, hoan nghênh bạn học mới tới của cậu."
Lâm Duyệt còn chưa kịp mở miệng, Sài Vi đã chặt đứt đường lui của cô, "Anh Đan mời khách, dặn cậu bắt buộc phải đi."
Lâm Duyệt hoài nghi, nhưng dù sao cô và Trần Lộc Xuyên là bạn học, nếu không đi, về tình về lý đều không thích hợp.
Ngày mai là thứ sáu, sắc trời âm trầm mấy ngày cuối cùng cũng sáng sủa, giữa trưa còn hiện ra ánh nắng ấm áp.
Lâm Duyệt sợ buổi tối liên hoan phải uống rượu, không lái xe đến công ty.
Gần tan tầm, cô đã đứng ngồi không yên.
Sau khi xong việc, cô nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý liền cầm theo túi chạy vội đi toilet.
Cô không quá để ý tới bề ngoài của mình, tuy nói có sợ lão hóa, thường ngày cũng dùng sản phẩm dưỡng da cao cấp, song hoàn toàn không có hứng thú với trang điểm.
Thỉnh thoảng tùy tiện trang điểm, cô nhìn vào trong gương, thấy không được tự nhiên, lại tẩy đi.
Huống hồ, trong nhà mẹ vừa thấy cô trang điểm đã hỏi tới hỏi lui, cô tự nhiên cũng ít khi động đến.
Cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhìn vào trong gương, khí sắc tốt lên không ít.
Song đến khi cần ra ngoài, cô lại do dự, tự hỏi liệu màu son môi này có quá sáng không, phấn nền liệu có dày quá không.
Càng nhìn càng không hài lòng, cô đang định lấy khăn ướt ra lau thì nghe thấy tiếng đẩy cửa.
Cô nhìn thoáng qua, là một đồng nghiệp bên thiết kế đồ họa.
Đồng nghiệp cười với cô, Lâm Duyệt cũng cười đáp lại, vội vàng thu dọn đồ đạc vào trong túi.
Tan tầm, một hàng mười mấy người chậm rãi bước vào thang máy.
Trải qua một ngày, Trần Lộc Xuyên cũng đã làm quen được hơn phân nửa nhân viên, dọc đường trò chuyện vô cùng tự nhiên.
Lâm Duyệt yên lặng đi sau, thầm nghĩ, người này có bản lĩnh như vậy, cho dù đi đến nơi nào, anh cũng có thể tỏa sáng.
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, bả vai bị người khác ôm lấy.
Sài Vi cười, "Có gian tình."
Lâm Duyệt cười cười, "Đâu có."
"Quen cậu năm sáu năm, số lần trang điểm đếm trên đầu ngón tay, lần này là vì cái gì?"
"Mua phấn mới, tớ dùng thử thôi."
"Đừng giả bộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!