Chương 39: (Vô Đề)

Suốt bữa cơm, chỉ có Lâm Lập Minh trò chuyện với Trần Lộc Xuyên, Hà San từ đầu đến cuối luôn im lặng, không tỏ thái độ.

Đôi khi Lâm Duyệt định đỡ lời cho không khí bớt ngột ngạt đều bị mẹ trừng mắt nên cô cũng không dám ho he gì.

Cơm nước xong, Lâm Duyệt đang định giúp thu dọn bát đũa thì Hà San ngăn lại, "Con ra ngoài tiếp khách, bảo bố con lại đây."

Lâm Duyệt rót hai chén trà nóng, ngồi xuống phía đối diện.

Cửa bếp đóng chặt, không rõ Lâm Lập Minh và Hà San đang nói những gì.

Cả hai người, nhất là Trần Lộc Xuyên, đều có phần lo lắng.

Mặc dù thái độ của Lâm Lập Minh khá hòa nhã, nhưng vẻ mặt của Hà San trông không được tốt.

Lâm Duyệt cười cười, không biết là an ủi anh hay đang an ủi bản thân mình, "Thực ra mọi việc tốt hơn tưởng tượng của em nhiều.

Tính cách của mẹ em, anh cũng biết.

Hôm nay mẹ cũng đã khá nể mặt anh rồi."

Trần Lộc Xuyên cũng cười cười, "Ừ."

Một lúc lâu sau, cửa bếp cuối cùng cũng mở ra.

Lâm Duyệt lập tức đứng dậy, mở miệng, "Bố…"

"Lâm Duyệt, vào giúp mẹ con rửa bát."

Lâm Duyệt quay đầu nhìn Trần Lộc Xuyên, không nói gì rồi bước vào phòng bếp.

Lâm Lập Minh ngồi xuống rót trà, nhất thời im lặng.

Một lát sau, ông đứng dậy, "Lộc Xuyên, trên ban công chú có trồng bồn hoa sơn chi, cháu đi theo chú ngắm một lát."

Trước khi tu sửa nhà cửa, từ ban công nhìn ra là san sát các nhà xưởng.

Ô nhiễm trong nội thành ngày càng nghiêm trọng, công nghiệp nặng dần dần di rời ra ngoại thành.

Nhà máy hóa chất 330 chuyển đi cũng đã là chuyện từ hai năm gần đây.

Hai mươi năm trước, nơi đây vẫn còn nhộn nhịp tấp nập, máy móc vận chuyển qua lại, thỉnh thoảng lại có luồng khí phả ra từ ống khói.

Lâm Lập Minh thấy Trần Lộc Xuyên nhìn về phía nhà xưởng phía xa, trong lòng cũng cảm khái, "Các cháu trưởng thành, cô chú cũng già đi, hai năm nữa chú cũng nên về hưu rồi."

Trần Lộc Xuyên cười nói, "Chú đã đâu có già."

"Lúc mới nghỉ hưu, cô Hà mới đầu vẫn không quen lắm, ngày nào cũng dậy sớm, bữa sang chuẩn bị xong xuôi mới nhớ ra không phải đi làm.

Con người mà rảnh rỗi, ngày tháng cũng dài ra, tuổi tác cũng ngày một cao, không chịu nổi cô đơn, thế nên mới mong mỏi Lâm Duyệt sớm kết hôn."

Trần Lộc Xuyên đứng bên cung kính nghe.

Lâm Lập Minh nhìn sang, "Chú và cô Hà cũng không phải người tư tưởng bảo thủ, chỉ cần Lâm Duyệt thực sự vừa lòng, cô chú cũng sẽ không phản đối.

Nhưng cô chú chỉ có một đứa con gái, tuy không thể cho con cuộc sống tốt nhất, nhưng từ nhỏ đến lớn luôn chiều chuộng chăm sóc.

Phàm là cha mẹ, ai cũng đều mong con mình hạnh phúc.

Hơn nữa, Lâm Duyệt lại là con gái, cô chú càng muốn nuông chiều con bé nhiều hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!