Chương 36: (Vô Đề)

Ngày tiếp theo, hai người lên núi Vân Cư thăm chùa Chân Như.

Các ngôi chùa trong nước đa phần đều có nét giống nhau, điểm khác biệt của chùa Chân Như là ở nét điền viên.

Bước từ cửa chùa ra ngoài, ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp, cây mọc thành rừng, cầu nhỏ vắt ngang, mang mấy phần ý vị ẩn cư nơi sơn thủy.

Vừa buổi sớm mai, màn mưa lất phất, mây mù che phủ, mặt trời lên cao vẫn chưa tan hết.

Khói sương trùm lên núi đồi, chốn cửa thiền cũng vì thế mà có thêm mấy phần bồng lai tiên cảnh.

Ngày tiếp theo phải đi làm, vậy nên tầm ba giờ chiều hôm đó, hai người lại trở về thành phố Giang.

Lúc họ về tới nơi thì đã là hơn chín giờ.

Hai người ăn tối bên ngoài, sau đó Trần Lộc Xuyên đưa Lâm Duyệt về nhà.

"Anh vào ngồi một lát không?"

Trần Lộc Xuyên cười lắc đầu, "Vào rồi lại không ra được."

Lâm Duyệt cũng cười, "Vậy lúc anh về chú ý an toàn, mai gặp lại."

Trần Lộc Xuyên gật đầu, nhưng vẫn không rời đi.

Lâm Duyệt nhìn anh, "Sao vậy?"

"Em quên gì rồi?"

Lâm Duyệt nắm lấy cánh tay anh, khẽ kiễng chân chạm nhẹ vào môi anh, "Vậy được rồi chứ?"

Trần Lộc Xuyên nhíu mày, "Em làm cho có lệ."

Lâm Duyệt cười, "Vậy anh thử làm lại đi?"

Cô vừa dứt lời, Trần Lộc Xuyên đã nắm lấy cổ tay cô, áp cô lên cánh cửa, vòng tay lên cổ, cúi đầu hôn sâu.

Lâm Duyệt bị hôn đến mức thở không nổi, cuối cùng đẩy anh ra, trêu ghẹo, "Hay là anh vào ngồi một lát?"

Trần Lộc Xuyên khẽ đưa tay chạm lên má cô rồi lui từng bước về phía sau, "Anh đi đây.

Em nghỉ ngơi sớm, mai gặp."

Nhìn Trần Lộc Xuyên bước vào thang máy, Lâm Duyệt chìa khóa mở cửa.

Ai ngờ, cô vừa hé cửa đã thấy ánh sáng bên trong hắt ra.

Lâm Duyệt sợ giật nảy mình, vội vàng đẩy cửa.

Nhìn rõ người trước mặt, cô thất thanh, "Mẹ?"

Hà San đứng gần cửa, vẻ mặt u ám, ánh mắt sắc lẻm liếc cô, giọng nói đông lạnh, "Đây là con rể con tìm cho mẹ?"

Lâm Duyệt lấy lại bình tĩnh, đã bị bắt gặp, cô chỉ có thể binh đến tướng chặn, "Sao lúc nãy mẹ không lên tiếng?"

"Lên tiếng để cậu ta chạy đi?"

Lâm Duyệt nhìn mẹ mình, "Để con giới thiệu anh ấy với mẹ."

Hà San phì một tiếng giễu cợt, "Nó là người hay là quỷ mẹ từ tám trăm năm trước đã biết rồi, còn cần con giới thiệu? Con cứ che che giấu giấu như vậy, hóa ra là thực sự là không dám cho gặp à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!