Sài Vi nhìn bóng hai người kia đi xa, vẫn còn tức giận, "Nếu biết trước tớ đã không mời hai vị tổ tông kia đến đây, biến hôn lễ của người ta thành bãi chiến trường, chẳng nể nang chút nào!"
Lâm Duyệt khẽ nhếch khóe miệng, không cười nổi.
Sài Vi liếc nhìn cô, "Lâm Duyệt, nếu không hai cậu về trước đi?"
Lâm Duyệt đáp, "Buổi tối còn phải náo động phòng nữa mà."
"Không sao đâu, bữa tối cũng không có mấy bàn, bên tớ vẫn còn họ hàng nữ giúp đỡ."
Lâm Duyệt suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Trần Lộc Xuyên, "Ý anh thì sao?"
Trần Lộc Xuyên vẫn chưa buông tay cô ra, "Chúng ta đi trước."
Lâm Duyệt trong lòng không thoải mái lắm, để Trần Lộc Xuyên dẫn ra ngoài cửa khách sạn.
Suốt quãng đường, cô không nói năng gì.
Trần Lộc Xuyên đứng bên đường vẫy tay gọi taxi, kéo cô ra phía ghế sau ngồi.
Lâm Duyệt nhẹ nhàng tránh tay anh, lấy từ trong ví ra chiếc khăn tay.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, không nhận lấy.
Lâm Duyệt khẽ thở dài, cầm khăn nhẹ nhàng chấm lên miệng anh, "Đau không?"
Trần Lộc Xuyên lắc đầu.
Lâm Duyệt nhếch miệng, thấm hết tơ máu vương trên miệng.
Lúc này, đôi lông mày cô nhíu chặt, động tác lại hết sức dịu dàng.
Trần Lộc Xuyên ngắm cô một lát, đưa tay nắm lấy ngón tay cô.
Lâm Duyệt định tránh, cuối cùng từ bỏ ý định.
Cô cũng không nhìn anh, quay đầu đi.
Trần Lộc Xuyên trầm giọng nói, "Xin lỗi em."
Lâm Duyệt không nói gì.
Kì thực, việc làm của Trần Lộc Xuyên cũng không thể chỉ trích.
Cho dù con người Triệu Thanh Nhã thế nào, nếu một cô gái cố lấy dũng khí thổ lộ trước mặt mọi người, dù có thích hay không cũng phải nể mặt người ta, huống chi lại còn là đồng nghiệp, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ thấy.
Trần Lộc Xuyên tuy không trực tiếp từ chối, nhưng thái độ kia cũng có ý cự tuyệt, ai sáng suốt sẽ hiểu ngay là chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng, lý lẽ chỉ là lý lẽ, không ngăn nổi cảm xúc trong lòng.
Trần Lộc Xuyên thấy Lâm Duyệt không nói gì, đành đi theo lối khác, "Hay là, em cũng đấm anh một cái đi? Mặt cũng được, không cần hạ thủ lưu tình."
Lâm Duyệt lúc này mới nhoẻn miệng cười, một lát sau, cô nói, "Em thật thông cảm cho tình cảnh của anh, từ chối bị người ta đánh, không từ chối cũng bị người ta đánh."
Trần Lộc Xuyên cười khổ, "Đừng nói móc anh, chỉ là chịu tiếng xấu thay người khác thôi.
Triệu Thanh Nhã vốn dĩ không phải là muốn thổ lộ với anh."
Lâm Duyệt ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!