Chương 32: (Vô Đề)

Tim Lâm Duyệt khẽ run lên, chỉ biết mở to mắt nhìn anh, "Bộ nào cơ?"

Trần Lộc Xuyên nhìn cô chăm chú, cười nhẹ, "Giả ngu sao? Đương nhiên là bộ của Sài Vi."

Lâm Duyệt chợt cảm thấy não bộ không nghe theo sự điều khiển của bản thân, hay nói cách khác, cô có phần không muốn nghĩ sâu thêm nữa.

Tay Trần Lộc Xuyên di chuyển xuống dưới, nắm lấy ngón tay cô, "Em còn nhớ câu em hỏi anh hôm đó không?"

"Hôm đó?"

Trần Lộc Xuyên cười, "Em hỏi, anh cảm thấy em như thế nào?"

Hô hấp của Lâm Duyệt trở nên khó khăn, "Còn nhớ, sao vậy?"

"Hôm đó anh nói, ở cùng em cảm thấy rất kiên định."

Lâm Duyệt khẽ nói, "Vâng."

Trần Lộc Xuyên chăm chú nhìn cô, tựa như sợ sẽ bỏ lỡ bất kì biểu cảm nào đó, "Đó là sự thật.

Em cũng biết, người như anh không biết nói lời hoa mỹ.

Mỗi ngày làm việc mệt mỏi, đứng dậy trông thấy em, sẽ cảm thấy có động lực."

Lâm Duyệt thầm nghĩ, cô đương nhiên cũng thế.

Trần Lộc Xuyên nhất thời yên lặng, thấy cô cúi đầu, mắt cụp xuống, dáng vẻ yếu đuối, lòng anh như bị thứ gì đó chạm nhẹ vào, hơi ngưa ngứa.

Anh không kìm được khẽ gọi tên cô, "Lâm Duyệt."

Lâm Duyệt không nói gì, hàng mi hơi run rẩy.

"Kì thực anh…"

Anh còn chưa nói xong, bên ngoài bất chợt vang lên tiếng bước chân và tiếng người trò chuyện.

Lâm Duyệt vội vàng rời khỏi người Trần Lộc Xuyên, sửa sang lại trang phục.

Trần Lộc Xuyên cũng đứng dậy.

Sau đó, Sài Vi, Vương Đàm Phong và mấy người khác đẩy cửa bước vào.

Sài Vi liếc nhìn bên trong, "Hai người đứng mặt đối mặt làm gì? Liếc mắt đưa tình?"

Mặt Lâm Duyệt hơi nóng lên, "Tớ giúp anh ấy sửa sang lại quần áo." Dứt lời, cô đưa tay chỉnh cà vạt Trần Lộc Xuyên mấy cái tượng trưng.

Sài Vi phì cười, khẽ nhấc đuôi váy lên ngồi xuống ghế.

"Cậu đón khách xong rồi?"

Sài Vi gật đầu, "Đại khái thế."

Lâm Duyệt nhìn về phía Trần Lộc Xuyên, nhỏ giọng nói, "Vậy anh đến chỗ bữa tiệc trước, lát nữa em tìm anh."

Trần Lộc Xuyên gật đầu, ôm cô một cái, "Lát nữa gặp."

Sau khi Trần Lộc Xuyên ra ngoài, Sài Vi liếc nhìn Lâm Duyệt, bắt đầu trêu ghẹo, "Tớ thấy hai người sắp kết hôn được rồi đó, đến người ngoài như tớ đây cũng giật mình."

Lâm Duyệt nghĩ đến lời Trần Lộc Xuyên vừa nói, vành tai nóng lên, lại không kìm được mà phỏng đoán nửa câu sau mà anh chưa kịp hoàn tất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!