Chương 29: (Vô Đề)

Sáng sớm ngày hôm sau, chưa tới tám giờ, Lâm Duyệt đã mở mắt.

Trần Lộc Xuyên nằm bên cạnh vẫn chưa tỉnh.

Cô ngắm anh một lát rồi rời giường.

Trước tiên, cô đi xem phòng bếp, tuy dụng cụ làm bếp đầy đủ, nhưng gian phòng sạch sẽ, không có chút mùi khói hay dính tí dầu mỡ nào, vừa nhìn đã biết là ít khi được sử dụng.

Cô lại mở tủ lạnh ra, trong đó ngoại trừ bia và một ít đồ uống thì chỉ có nửa túi bánh mì.

Lâm Duyệt đóng cửa tủ lại, định rửa mặt xong thì xuống dưới xem có cửa hàng nào không.

Cuối xuân, thời tiết khá đẹp, mới được nửa buổi sáng mà mặt trời đã lên cao.

Tâm tình của Lâm Duyệt cũng giống như ánh nắng ngoài kia vậy, vô cùng sáng sủa.

Cô tháo dây buộc tóc ra, nhìn vào trong gương.

Bởi vì đến tháng, trên trán cô nổi lên hai hạt mụn.

Cô rửa mặt, lấy túi xách để trong phòng khách, lấy hộp kem ra định dùng để che đi.

Đang định làm, di động trên bàn ngoài phòng khách đổ chuông.

Cô sợ đánh thức Trần Lộc Xuyên, vội cất đồ đi, chạy đến nhận điện thoại.

Là Hà San gọi điện, dặn cô về nhà sớm giúp đỡ, còn nói, "Thím ba con và Lâm Triển cũng tới."

Lâm Duyệt không khỏi chau mày, "Không phải chỉ là mời Từ Khôn ăn cơm sao, thế nào mà lại có nhiều người thế ạ?" Kiểu này thì đâu phải chỉ là bữa cơm bình thường, chẳng khác nào đi gặp trưởng bối cả.

"Đây không phải là thuận tiện sao? Mẹ vất vả làm nhiều thức ăn thế, bốn người ăn cũng không hết, không phải là lãng phí à?"

Lâm Duyệt không nói gì.

"Chỉ là bữa cơm thôi." Hà San dặn thêm, "Tóm lại con mau về.

Mẹ đi chợ đây, không nghe con nói nữa."

Lâm Duyệt trong lòng không thoải mái lắm, nhưng nghĩ lại, đây cũng coi như là cơ hội để gặp mặt nói rõ ràng, miễn cho sau này mẹ cô lại lo chuyện bao đồng.

Trở lại phòng tắm, cô không thấy hộp kem đâu nữa.

Lâm Duyệt nhìn quanh, phát hiện nó đã lăn ra phía sau bồn rửa.

Cô ngồi xổm xuống, nhặt lên.

Đang chuẩn bị đứng dậy, Lâm Duyệt phát hiện ra còn có thứ khác ở đó nữa.

Chỗ đó là góc chết, nếu không phải là người sạch sẽ kĩ tính, bình thường rất khó để ý đến.

Cô tò mò nhặt lên nhìn.

Đó là một thỏi son màu đỏ thẫm.

Lòng Lâm Duyệt khó chịu, giống như bị sắc đỏ chói mắt đó đâm một cái.

"Em dậy sớm thế?"

Một bóng người từ bên ngoài chợt bước vào, giọng nói của Trần Lộc Xuyên vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!