Chương 24: (Vô Đề)

Lâm Duyệt nghi hoặc, "Nhột à? Anh sợ nhột?" Nói đoạn, tay cô còn cố ý cù vài cái.

Trần Lộc Xuyên thét lên, "Em mau ngoan ngoãn ngủ đi." Anh không muốn thừa nhận bản thân có hơi quá đáng, tối qua ép buộc cô đến tận nửa đêm, vậy mà vẫn chưa thấy đủ.

Giờ đây, lại bị cô động chạm như vậy, suy nghĩ anh lại bắt đầu trở nên đen tối.

Quanh đi quẩn lại vẫn ba thứ chuyện đen tối, quả đúng là thói hư tật xấu của đàn ông.

Thế nhưng, Lâm Duyệt đã ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh.

Anh liếc nhìn cô, hơi do dự, "Lâm Duyệt…"

Lâm Duyệt nhìn anh, "Sao vậy?"

Trần Lộc Xuyên suy nghĩ, cảm thấy khó có thể mở miệng.

Lúc đó anh không để ý, nhưng giờ ngẫm lại, có thể tối qua lại trùng vào kì sinh lý của Lâm Duyệt.

Nếu thật sự là như vậy, hành động của anh quả thực có chút quá đáng.

Suy đi tính lại, cuối cùng, anh vẫn không hỏi.

Một lúc lâu sau, Lâm Duyệt vẫn không thấy anh có động tĩnh gì, hỏi, "Sao không có việc gì anh lại gọi tên em?"

Trần Lộc Xuyên cười một tiếng, "Dễ nghe, thích gọi."

"Dễ nghe à? Tên em lúc mới đọc, mọi người ai cũng tưởng là "duyệt" trong "hỉ duyệt(1)."

(1) hỉ duyệt: vui mừng

Năm đó, con gái bảo bối ra đời, Lâm Lập Minh vốn xuất thân từ ngành kỹ thuật lao vào lục lọi Đường thi Tống từ, chỉ mong tìm được một cái tên hay.

Cuối cùng, ông đọc được mấy câu trong bài "Cảm ngộ" của Trương Cửu Linh, "Thuỳ tri lâm thê giả? / Văn phong toạ tương duyệt" (2), quyết định lấy hai chữ "Lâm Duyệt" làm tên.

Hà San ngại chữ "duyệt" nghe tục, đổi thành "duyệt" (3).

Hồi trung học, Lâm Duyệt và các bạn thường hay đùa, về sau kí tên, phê một chữ "duyệt" lên đó, cảm giác như dòng dõi quý tộc thời xưa.

(2) Tạm dịch thơ: Ai hay, ở ẩn rừng xanh / Ngồi nghe gió thổi trở thành niềm vui.

(3) Từ "duyệt" trước là "hỉ duyệt", từ sau trong tên nữ chính là "duyệt" trong "phê duyệt".

"Ít ra em vẫn còn tốt hơn anh.

Tên anh cách viết phức tạp, người khác làm được ba câu rồi, anh cái tên còn chưa viết xong."

Lâm Duyệt phì cười, nghĩ đến điều gì đó, cô lại đột nhiên im lặng.

Trần Lộc Xuyên cũng im lặng, dường như cũng đoán được suy nghĩ trong lòng tay cô.

Bàn tay anh vươn ra, nắm lấy tay cô, hơi dùng sức.

Lâm Duyệt giật mình, mi mắt hơi cụp xuống, má hơi nóng lên, không dám nhìn anh.

Trong "Thuyết văn" có ghi, "Lộc giả, thủ sơn lâm lại dã."(4)

(4) Thuyết văn (cách gọi tắt của "Thuyết văn giải tự") có thể coi là cuốn từ điển chữ Hán đầu tiên.

"Lộc giả, thủ sơn lâm lại dã".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!