Chương 23: (Vô Đề)

Đã được Sài Vi đả thông tư tưởng, Lâm Duyệt không còn lo được lo mất như lúc vừa tỉnh dậy, quyết định nói chuyện rõ ràng với Trần Lộc Xuyên.

Nhưng cô không nghĩ đến việc nói chuyện trong ngày hôm nay, lại càng không nghĩ đến việc nói chuyện vào ngay lúc này.

Cô xoa hai tay, không biết bản thân đang hi vọng Trần Lộc Xuyên chờ không nổi mà đi mất, hay là đang hi vọng cho dù cô có bắt anh chờ, anh cũng sẽ không rời đi.

Cô đứng trên ban công nhìn xuống, một bóng áo trắng quần đen thấp thoáng dưới tán lá xanh biếc của cây ngô đồng.

Hồi học trung học, cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bên ngoài là sân bóng rổ.

Mỗi buổi chiều tan học, trước giờ tự học buổi tối, cô đã vô số lần phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, bắt lấy hình ảnh anh lấy đà vươn người nhảy lên, ném bóng vào rổ.

Khi đó cô cười vì anh, khóc vì anh.

Nếu như cánh tay anh lúc đó vẫy lên, cô nhất định sẽ giống như chú chó nhỏ bật dậy chạy tới.

Nhìn thêm giây nữa, Lâm Duyệt rời ban công, đến cửa thay giày.

Rốt cục, cô vẫn không đành lòng để anh chờ.

Cô vội vàng xuống lầu, vẫn còn chưa tới gần, người nọ dường như đã có cảm giác, ngẩng đầu lên.

Lâm Duyệt cố gắng ổn định hơi thở, không nhanh không chậm bước đến, ra vẻ như không có chuyện gì quan trọng, "Sao cậu lại đến đây?"

Ánh mắt Trần Lộc Xuyên chăm chú nhìn cô.

Lâm Duyệt bị anh nhìn đến mức chột dạ, không kìm được chớp mắt, đưa tay vuốt tóc.

Trần Lộc Xuyên không nói gì, đột nhiên rướn người tới nắm lấy cánh tay cô, "Em trốn cái gì?"

Lâm Duyệt liếc nhanh qua Trần Lộc Xuyên, tâm tình càng trở nên khẩn trương, phủ nhận theo bản năng, "Tôi không trốn.

Không phải tôi đã nói sao, buổi sáng có việc…"

Trần Lộc Xuyên nhìn cô chằm chằm, "Không trốn?"

Lâm Duyệt cụp mắt xuống, không nói gì.

Yên lặng trong chốc lát, bàn tay Trần Lộc Xuyên đi xuống, nắm lấy tay cô.

Cô phản kháng một chút có lệ, rồi không nhúc nhích.

Bàn tay của cô vừa nhỏ vừa mềm, nằm lọt thỏm trong bàn tay anh, Trần Lộc Xuyên lướt mắt qua, rồi lại nhìn thẳng vào mắt cô.

"Mẹ tôi bị bệnh, phải vào viện."

Trần Lộc Xuyên cả kinh, "Có nghiêm trọng không? Bây giờ thế nào rồi?"

Lâm Duyệt lắc đầu, "Không sao, bệnh xương, buổi sáng lúc thức dậy máu cung cấp không đủ, ngất xỉu ở phòng bếp."

Yên lặng trong chốc lát, Trần Lộc Xuyên nói, "Em nên gọi điện báo cho anh biết."

Lâm Duyệt cúi đầu "Ừ" một tiếng.

Trần Lộc Xuyên ôm lấy cô, kéo cô đến trước mặt mình, hai người dựa vào ngày càng gần.

Giờ đang là giữa trưa, anh cảm giác mình giống như thằng nhóc mười bảy tuổi, tâm tình kích động phập phồng giống như đang leo lên dốc.

Điện thoại không gọi được, chỉ có thể phỏng đoán lung tung, suy nghĩ chuyện tối qua hết lần này đến lần khác, dần dần làm rõ những chuyện mà bản thân lúc ấy vì quá hấp tấp mà đã vô tình bỏ qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!