Chương 18: (Vô Đề)

Tục ngữ có câu, mộng xuân không dấu vết, thế nhưng giấc mộng này lại in dấu trong lòng anh rất nhiều năm.

Giấc mơ ấy xảy ra vào năm tư, lúc ấy, anh đã qua cái thời bồng bột xốc nổi, trong lòng anh lúc bấy giờ là tương lai đang chờ đón và phía trước và nỗi buồn trước cảnh biệt ly.

Gần tới ngày ra trường, lòng ngổn ngang cảm xúc rối bời, giấc mộng này lại xảy ra, mang đến cảm giác xấu hổ làm anh không kịp trở tay.

Sau này du học, độc thân nhiều năm, anh thường nhớ lại giấc mơ này, bị nó tra tấn, cũng được nó an ủi.

Trong mơ, từng hơi thở, nhiệt độ cơ thể, tiếng nức nở của người con gái, và cả cảm giác về bàn tay mềm mại ấm áp kia, tất cả đều vô cùng chân thật.

Anh nhớ lại từng chi tiết một, mong có thể nhớ ra nhiều đặc điểm về người ấy hơn, song vẫn không có kết quả.

Gương mặt của cô ẩn trong bóng tối, tất cả chỉ là những kí ức mơ hồ.

Mặt trời dần lên cao, ánh nắng tỏa xuống suối nước lấp lánh như gương.

Hai người đi dọc theo dòng nước, Ngày càng sâu càng cao, ánh mặt trời đem suối nước chiếu chói lọi tựa như toái kính.

Hai người dọc theo dòng suối đi xuống, đến chỗ một tảng đá dựng đứng, phía dưới là một cái hồ chứa nước, tất cả những cánh hoa đều trôi đến đây, phần nhiều đã sớm bị hư thối. Lâm Duyệt nhìn thoáng qua, thầm nghĩ, đều là họ Lâm, vẫn là em Đại Ngọc [1] tao nhã, thấy hoa rơi mà đau lòng chôn hoa, làm thơ ngâm vịnh.

[1] Lâm Đại Ngọc: một nhân vật trong "Hồng lâu mộng" của Tào Tuyết Cần, điển hình cho câu nói "hồng nhan bạc mệnh"

Giữa trưa, hai người men theo đường cũ trở về.

Trần Lộc Xuyên hỏi cô, "Buổi chiều và buổi tối cậu muốn làm gì?"

Lâm Duyệt ngẩn ra.

Cô vốn chỉ tính hai người ngắm hoa xong, cùng lắm ăn chung bữa trưa rồi chia tay, không sắp xếp gì nhiều.

Nay Trần Lộc Xuyên hỏi như vậy, cô không khỏi cảm thấy vui mừng, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, "Cậu có nơi nào muốn đi không?"

Trần Lộc Xuyên nhìn cô, "Chiều nay ở tòa nhà Vạn Đạt có buổi triển lãm về loài mèo, nếu cậu không có sắp xếp gì, chúng ta có thể đến đó, đến tối thuận tiện xem phim luôn."

Lâm Duyệt nói, "Ừ."

Trong lòng cô vui mừng như nở hoa, chỉ muốn ngã xuống ngay tại nơi mình đang đứng.

Cô nghĩ, chỉ cần ở bên anh, cho dù là đứng trên đường ngắm cảnh cũng được.

Trên đường đến nhà hàng, Lâm Duyệt không nhịn được mà ngắm anh, đợi đến khi hoàn hồn lại, mới phát hiện ra bản thân đã mỉm cười đến mức liệt cơ mặt, vội thu biểu cảm lại.

Cô cảm thấy, ngày hôm nay của hai người giống như một buổi hẹn hò, mơ hồ ngây ngất, tựa như giấc mộng.

Cô lại bắt đầu lo lắng, bây giờ thuận lợi như vậy, có khi nào sau này sẽ vui quá hóa buồn?

Kết quả, cô vui vẻ chưa được bao lâu, nỗi lo của cô trở thành sự thực.

Cơm trưa mới ăn được một nửa, Trần Lộc Xuyên nhận được một cú điện thoại, anh nghe mấy câu, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Cúp máy xong, tay anh vẫn cầm chiếc đũa, vẻ mặt do dự.

Lâm Duyệt vội hỏi, "Có phải xảy ra chuyện gì không?"

"Một người bạn gặp rắc rối."

Lâm Duyệt buông đũa, "Vậy cậu mau đi đi, cơm lúc khác ăn cũng được mà."

Trần Lộc Xuyên trầm ngâm một lát, "Tôi đưa cậu về trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!