Chương 13: (Vô Đề)

Không lâu sau, nhân viên phục vụ bưng rượu lên.

Bầu rượu nhỏ nhắn, chén rượu cũng xinh xắn tinh xảo.

Lâm Duyệt rót cho Trần Lộc Xuyên một chén, "Cậu nếm thử xem."

Rượu có màu hồng nhàn nhạt, dưới ánh đèn, màu sắc càng thêm mỹ lệ.

Trần Lộc Xuyên nhấp một ngụm, cười nói, "Vị hơi giống rượu gạo."

"Uống ngon không?"

"Còn nữa," Trần Lộc Xuyên đặt chén xuống, "Cậu biết không, đàn ông uống thế này có hơi…"

"Hơi nhẹ?" Lâm Duyệt nở nụ cười, "Vậy thì tốt, nếu cậu không thích, để tôi uống."

Trần Lộc Xuyên nhẹ nhàng đẩy bầu rượu về phía cô, "Cho cậu cả."

Hai người ngồi một lát, đồ ăn được bưng lên.

Cả hai đều đã đói, ai nấy yên lặng ngồi ăn, sau đó mới thong thả lại, bắt đầu nói chuyện.

Trần Lộc Xuyên hỏi cô, "Cậu có hay liên lạc với bạn học ở thành phố Giang không?"

Lâm Duyệt đáp, "Tôi không còn liên hệ nữa."

Trần Lộc Xuyên nói, "Tháng sau Tôn Lỗi sẽ kết hôn."

Lâm Duyệt suy nghĩ một lát mới nhớ lại Tôn Lỗi là ai.

Hồi trước, lúc ở phòng máy, Lâm Duyệt từng tìm Tôn Lỗi hỏi bài vài lần, nhưng sau khi tốt nghiệp chưa từng gặp lại.

Lâm Duyệt chỉ nhớ anh ta hồi đại học chung phòng kí túc với Trần Lộc Xuyên, học hành vô cùng chăm chỉ, thường xuyên bị mọi người trêu là "học bá".

Lâm Duyệt cười cười, "Thế à, tôi không để ý lắm."

Tính cách Lâm Duyệt có phần hướng nội, suốt bốn năm đại học vẫn luôn đơn lai độc vãng, cũng không thân thiết đặc biệt với người bạn học nào.

Tốt nghiệp xong, trên mạng mở diễn đàn, cô lười đăng kí, cũng không để ý lắm, chỉ đôi khi sẽ chú ý nghe ngóng tin tức của Trần Lộc Xuyên.

Sau đó, diễn đàn bạn học cũ cũng dần dần ít liên lạc, có khi cả nửa tháng mới có người đăng một tin lên.

Trần Lộc Xuyên "Ừ" một tiếng, im lặng vài giây, mới hỏi tiếp, "Cậu còn liên hệ với Cảnh Hạo Nhiên không?"

Lâm Duyệt cảm thấy ngữ điệu của Trần Lộc Xuyên khi nhắc tới Cảnh Hạo Nhiên khác hẳn lúc nhắc đến Tôn Lỗi, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, làm cô nghi ngờ vừa rồi phải chăng chỉ là ảo giác.

Ấn tượng của cô về Cảnh Hạo Nhiên sâu hơn một chút.

Khi học đại học, anh ta rất sôi nổi, mỗi khi mọi người tụ tập, lúc nào anh ta cũng là tâm điểm của sự chú ý.

Tuy rằng thành tích không quá xuất sắc, song nhờ tính cách hoạt bát, hòa đồng, nhân duyên trong lớp của anh ta rất tốt.

Trần Lộc Xuyên nghe vậy, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô.

Lâm Duyệt bị anh nhìn đến mức cảm thấy không tự nhiên, theo thói quen đưa tay vuốt tóc, "Có chuyện gì sao?"

Trần Lộc Xuyên cười cười, không đáp, thu hồi ánh mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!