Chương 12: (Vô Đề)

Sau khi quyết định, Lâm Duyệt vẫn hơi chần chừ, đợi đến khi gần tan tầm, cô mới đi tìm Trần Lộc Xuyên.

Cô không thể phủ nhận việc mình chọn một thời gian như vậy là có tâm tư riêng: nếu chẳng may không thành, cô có thể trực tiếp rời công ty, tránh phải xấu hổ.

Lâm Duyệt cầm tập tài liệu, bước đến bàn làm việc của Trần Lộc Xuyên.

Chờ hô hấp bình ổn trở lại, cô mới cất tiếng, "Trần Lộc Xuyên."

Lời còn chưa dứt, Trần Lộc Xuyên đã ngẩng đầu.

Anh giật mình, rồi lại ngẩn người ra, mãi một lúc lâu sau mới cười hỏi, "Có chuyện gì sao?"

"Có một số chỗ tôi hy vọng cậu có thể sửa giúp." Lâm Duyệt hơi cúi xuống, đưa tập tài liệu trong tay, bắt đầu giải thích ý tưởng của mình.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô dường như có lẫn cả hương vị hơi thở phảng phất trong không khí.

Trần Lộc Xuyên lặng lẽ lui về về phía sau một chút, nhìn vào tập tài liệu trên tay Lâm Duyệt.

"Chúng ta dùng công cụ đơn giản tạo thành đường vòng cung, tôi thấy đường nhỏ thế này cũng không khó làm lắm."

Ngón tay trỏ của cô đặt trên trang giấy, bàn tay trắng nõn, móng tay phiếm hồng nhàn nhạt.

Một lát sau, Trần Lộc Xuyên mới ý thức được mình đang thất thần, anh bất giác ho nhẹ một tiếng.

Lâm Duyệt nghi hoặc đưa mắt nhìn.

"Không có gì, cậu tiếp tục đi."

"Ừm," Lâm Duyệt ngừng lại, "Đại khái là như vậy."

Trần Lộc Xuyên trầm ngâm một lát, "Làm đường cong sẽ cần tính toán nhiều hơn, tôi thấy không đáng phải làm thế."

Lâm Duyệt khẽ cắn môi, "Nếu không được thì thôi vậy." Nói xong, cô gấp tài liệu lại, định rời đi.

"Lâm Duyệt." Trần Lộc Xuyên khẽ chuyển mình, nắm lấy tập văn kiện trong tay cô.

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói cũng trầm xuống, "Cậu có thể có thành kiến với tôi…"

Lâm Duyệt sửng sốt.

"Nhưng đừng ảnh hưởng tới công việc." Nét mặt của anh thoạt nhìn thì bình thường, song nếu quan sát kĩ, có thể cảm nhận được vài phần lạnh lẽo.

Lâm Duyệt nhất thời bối rối, cô phủ nhận theo bản năng, "Tôi không…"

"Nếu cậu cho rằng chuyện này đáng làm, vậy cậu phải thuyết phục tôi." Trần Lộc Xuyên buông tay ra.

Lâm Duyệt chợt cảm thấy khó xử, xen lẫn trong đó là cảm giác xấu hổ.

Vành tai cô nóng lên, gò má cũng dần đỏ bừng.

Trần Lộc Xuyên giật mình.

Lâm Duyệt lúc này giống như quay lại thời đại học, khi không theo kịp các bạn trên lớp, cô cũng có vẻ mặt ủy khuất này, tưởng như sắp khóc nhưng lại cố nén.

Anh không khỏi nghĩ lại xem lời nói vừa rồi của mình có phải nặng nề quá không, định mở miệng giải thích.

Lâm Duyệt lại giành nói trước, "Xin lỗi," Cô nhanh chóng thu lại dáng vẻ vừa rồi, nói, " Nàng nhanh chóng liễm biểu tình, nói,"UI [1] cũng là một phần quan trọng của trò chơi, tôi hi vọng có thể làm tốt mọi chi tiết.

Mọi người đều muốn giữ nguyên không thay đổi, sản phẩm làm ra sẽ không thể tiến bộ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!