Chương 11: (Vô Đề)

Lâm Duyệt còn chưa mở lì xì ra, Vương Bồi Nguyên đã viết: "Anh Xuyên, cậu quá khách khí rồi." Tiếp đó, lại có mấy người bình luận, "Anh Xuyên mau giải thích đi", "Anh Xuyên đừng đùa nữa".

Niềm vui trong lòng Lâm Duyệt thoáng chốc giảm đi một nửa.

Cô mở bao lì xì ra, 66.66 tệ.

Cô không biết cảm xúc trong lòng bây giờ là gì, cũng gửi lại cho anh một bao lì xì 88.88 tệ, gửi kèm một câu, "Năm mới phát tài, cậu tốn kém rồi."

Trang cá nhân vẫn đang ầm ĩ, Trần Lộc Xuyên đáp lại một câu: Năm mới phát tài, may mắn tràn đầy, chúc mọi người năm mới vui vẻ.

Một lúc lâu sau, Trần Lộc Xuyên mới nhắn lại cho cô: Chúc mừng năm mới.

Lâm Duyệt không khỏi cảm thấy bản thân mình nực cười.

Người ta gửi lì xì cho tất cả mọi người, cô cũng chẳng có gì đặc biệt.

Thích một người, sẽ không nhịn được mà suy đoán từng lời nói, hành động của anh ấy.

Ngay cả một dấu cách đơn giản người ấy gõ cũng làm bạn hận không thể viết thành một bài văn cảm thụ xem ở trong đó còn hàm ý điều gì.

Cô cũng nhắn lại câu chúc mừng năm mới.

Nửa phút sau, thấy không có tin đáp lại, cô đang định thoát QQ thì thông báo chợt lóe sáng, màn hình hiện dòng chữ, "Đối phương đang nhập tin nhắn".

Lâm Duyệt vội dừng lại, không thoát nữa.

Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Đang nhập tin nhắn".

Song đợi hồi lâu, đối phương đến ngay cả một dấu chấm câu cũng không gửi.

Cô chưa từ bỏ ý định, đợi thêm một lúc lâu nữa, vẫn không có động tĩnh gì.

Lâm Duyệt thở dài, lòng cảm thấy, cái công năng này của QQ quả là khiến người ta khó chịu.

***

Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lúc xong, Lâm Duyệt lại đi giúp mẹ chuẩn bị bữa tổi.

Bốn rưỡi chiều, nhà chú ba đến.

Chú ba Lâm Lập Hoành và thím ba Đào Mỹ Cần có một đứa con trai, tên Lâm Triển.

Lâm Triển nhỏ hơn Lâm Duyệt bốn tuổi.

Sau khi tốt nghiệp, cậu ta được giáo sư đề cử, công tác ở đài truyền hình thành phố Giang, mỗi ngày chạy tin bên ngoài, rèn luyện đã hơn một năm, dáng vẻ đã mất đi nét trẻ con, song tác phong tính tình vẫn không thay đổi chút nào.

Sau khi chào hỏi Lâm Lập Minh, Lâm Triển chuồn vào phòng bếp, "Thím hai, có món gì ngon không ạ?"

Hà San cười nói, "Có món thịt cừu hầm, cháu thích ăn nhất."

Lâm Duyệt ngại cậu ta chân dài chiếm chỗ trong phòng, đẩy cậu ta ra ngoài, "Ở đây dầu mỡ, em ra ngoài đi."

Lâm Triển nhìn thấy bên cạnh có đĩa cà chua chấm đường trắng, nhặt lấy một miếng, lúc này mới chịu đi ra.

Hà San cười bất đắc dĩ, nói, "Vẫn giống y như đưa trẻ."

Một lát sau, Đào Mỹ Cần vào hỗ trợ, Lâm Duyệt liền đi ra ngoài.

Lâm Triển đang ôm điện thoại chơi game, Lâm Duyệt tiến đến, ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!