Alesandra không ngủ thêm được chút nào trong suốt thời gian còn lại của đêm. Nét mặt của Colin khi nàng buột miệng nói ra lý do thứ hai nàng đến Luân Đôn khiến nàng dường như không thở nổi. Chúa ơi, chàng đã bị chọc giận thật sự. Dù đã thử không biết bao nhiêu lần, nàng vẫn không thể đẩy hình ảnh chàng giận dữ ra khỏi đầu để ngủ lại.
Ôi chao, sự thành thật khó bảo của nàng. Nói sự thật chẳng giúp ích cho nàng chút nào. Lẽ ra nàng phải giữ im lặng. Alesandra thở dài. Không, nàng phải nói sự thật. Mẹ bề trên đã dạy nàng.
Suy nghĩ của nàng lập tức nhớ tới sự điên tiết của Colin. Làm thế nào mà người đàn ông với một lúm đồng tiền trên má đáng yêu như vậy lại có đôi mắt lạnh giá đến rợn người? Colin có thể trở nên nguy hiểm khi chàng bị chọc tức. Nàng thật sự muốn cha chàng đề cập đến sự kiện quan trọng này trước khi nàng tự làm mình hết sức bối rối và hoàn toàn làm Colin tức điên lên.
Cứ nghĩ đến lần chạm trán tiếp theo với Colin là nàng phát khiếp. Nàng chậm rãi mặc váy áo. Valena phụ giúp nàng. Cô hầu gái huyên thuyên đủ điều trong khi chải tóc cho Alesandra. Cô ấy muốn biết tất cả các chi tiết hoạt động trong ngày của công chúa. Có phải công chúa sẽ đi ra ngoài không? Công chúa có muốn cô ấy đi cùng không? Alesandra trả lời các câu hỏi của cô ấy tốt nhất mà nàng có thể làm.
"Chúng ta có lẽ phải tìm một nơi ở tạm thời khác sau ngày hôm nay," nàng nói. "Ta sẽ cho chị biết những kế hoạch của ta ngay khi ta sắp xếp chúng xong xuôi, Valena."
Cô hầu gái cài nút áo cuối cùng đằng sau chiếc đầm dạo phố màu xanh hoàng gia của Alesandra vừa lúc có tiếng gõ cửa.
Flannaghan báo cho công chúa đến gặp ông chủ của anh ấy ở phòng khách càng sớm càng tốt.
Alesandra không nghĩ sẽ là ý tưởng hay khi bắt chàng chờ. Không có thời gian để tết tóc nàng thành bím, và nàng cũng không muốn phiền phức gì thêm nữa. Nàng không có hầu gái khi sống ở tu viện và thấy hình thức sang trọng này thật là phiền toái. Nàng đã học cách tự làm mọi việc.
Nàng cho Valena ra ngoài, nói với Flannaghan là nàng sẽ xuống dưới lầu ngay, rồi nàng vội vã đến chỗ chiếc valise. Nàng rút ra notecard mà người giám hộ đã đưa cho nàng, gạt tóc ra sau vai, rồi rời khỏi phòng.
Nàng đã sẵn sàng nhận lời thách đố với rồng. Colin đang đợi nàng trong phòng khách. Chàng đứng trước lò sưởi, đối mặt với cửa, đôi tay đang lại ở sau lưng. Nàng nhận thấy chàng không cáu kỉnh. Bây giờ trông chàng chỉ hơi tức tối với nàng.
Nàng đứng yên ngay ngưỡng cửa, chờ chàng mời nàng vào phòng. Chàng chẳng nói gì trong một lúc lâu. Đơn giản chàng chỉ đứng đó và nhìn nàng chăm chú. Nàng nghĩ chàng có thể đang cố gắng kiểm soát suy nghĩ của chàng. Hoặc tính khí của chàng. Mặt nàng ửng hồng trước cái quan sát kỹ lưỡng của chàng và nhận ra nàng cũng đang khiếm nhã y chang chàng khi chằm chằm nhìn chàng.
Chàng là người đàn ông dễ nhận thấy trong đám đông. Chàng rất hấp dẫn. Cơ thể chàng cứng cáp, cân đối. Chàng đi đôi ủng cao bằng da hoẵng màu nâu vàng thanh nhã và chiếc áo sơ mi trắng với những đường may sắc sảo. Tính cách của chàng được tỏ rõ qua cách chàng lựa chọn trang phục, nàng dứt khoát, vì nút áo trên cùng được mở ra, chàng không đeo chiếc cà
-vạt cứng nhắc kinh khủng nào cả. Chàng rõ ràng là có chút nổi loạn của người sống trong xã hội bảo thủ. Mái tóc chàng chẳng hợp thời trang.
Nó khá dài
- ít nhất cũng dài qua vai
- nàng đoán, mặc dù nàng không thể nói chính xác nó dài bao nhiêu cả vì chàng giữ nó sau cổ bằng một sợi dây da. Colin chắc chắn là người đàn ông độc lập. Chàng cao, những bắp cơ trên vai trên đùi vạm vỡ, và chàng gợi cho Alesandra nhớ về một trong những người dân trông rất dữ ở vùng biên giới được vẽ phác họa bằng than chì mà nàng từng thấy trong những tờ nhật báo. Colin cực kỳ đẹp trai, đúng vậy, và cũng mưa nắng thất thường. Điều gì có thể kéo chàng ra khỏi sự khó gần, nếu không phải là sự ấm áp trong nụ cười của chàng khi chàng thích thú.
Bây giờ thì chàng không hề thích thú.
"Vào đi và ngồi xuống, Alesandra. Chúng ta phải nói chuyện."
"Dĩ nhiên," nàng trả lời ngay lập tức.
Flannaghan thình lình xuất hiện cạnh nàng. Anh ấy khuỳnh tay để nàng khoác vào và giúp nàng đi vào phòng. "Không cần thiết," Colin gọi to. "Alesandra có thể đi mà không có sự trợ giúp."
"Nhưng cô ấy là một công chúa," Flannaghan nhắc nhở ông chủ của anh ấy. "Chúng ta phải lịch sự."
Cái trừng mắt của Colin như muốn bảo người quản gia ngừng ngay những bình luận lại. Flannaghan miễn cưỡng để Alesandra đi mà không có được cử chỉ lịch sự của anh ấy.
Trông anh ấy rất thất vọng. Alesandra ngay lập tức cố gắng làm dịu sự tổn thương của anh ấy. "Anh là người rất chu đáo, Flannaghan," nàng khen ngợi.
Người quản gia tức thì đỡ lấy khuỷu tay nàng. Nàng để anh ấy đưa nàng đến ghế trường kỷ có những đường thêu nổi. Ngay khi nàng đã yên vị, Flannaghan quỳ xuống và vuốt những nếp váy của nàng cho thẳng thớm. Nàng không từ chối sự giúp đỡ ấy.
"Người có cần thứ gì thêm không, thưa công chúa?" anh ấy hỏi. "Đầu bếp sẽ dọn bữa điểm tâm lên cho người trong vài phút nữa," anh ấy gật đầu như xác nhận. "Người có muốn dùng một tách sô
-cô
-la trong khi đợi không?"
"Ồ không, cảm ơn, Flannaghan," nàng trả lời. "Ta cần một cây viết và lọ mực. Vui lòng đem chúng đến cho ta nhé?"
Flannaghan chạy ào ra khỏi phòng khách để thực hiện nhiệm vụ.
"Tôi sẽ bất ngờ nếu cậu ấy không quỳ gối," Colin nói giọng kéo dãi giễu cợt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!