Luân Đôn, Anh, 1820
Họ gọi chàng là Cá heo. Chàng gọi nàng là Nhóc con ngỗ nghịch. Công chúa Alesandra không hiểu tại sao Colin
- con trai người giám hộ của nàng
- có biệt danh là tên một động vật biển hữu nhũ, nhưng nàng biết rõ lý do đằng sau biệt danh mà chàng đặt cho nàng. Nàng đã giành được nó. Nàng thực sự đã từng là một đứa bé ngỗ nghịch khi nàng còn là một cô bé con.
Đó là lần duy nhất khi Colin và anh trai chàng, Caine, xuất hiện trong bữa tiệc và nàng làm khách tại gia đình họ, nàng thực sự đã cư xử sai trái rất đáng xấu hổ. Cứ cho là nàng còn quá nhỏ
- bị làm cho quá hư
- thì đó là một việc hoàn toàn tự nhiên khi nàng là con một và luôn được cưng chiều bởi họ hàng và những người hầu. Nhưng cha mẹ nàng đều được ông trời ban cho tính kiên nhẫn, họ lờ đi những hành vi khó ưa của nàng cho đến lúc nàng bỏ được tính khí cáu kỉnh khi lớn hơn và học được một chút kiềm chế bản thân.
Alesandra còn rất nhỏ khi cha mẹ nàng đưa nàng theo họ đến Anh cho một chuyến viếng thăm ngắn. Nàng chỉ nhớ lờ mờ về Công tước và Nữ Công tước Williamshire, không nhớ con gái họ chút nào, và có tý xíu hồi ức mơ hồ về hai cậu con trai lớn. Caine và Colin. Họ đều là những kẻ khổng lồ trong tâm trí nàng, dĩ nhiên vì lúc đó nàng quá nhỏ trong khi họ đều là những chàng trai trưởng thành thực sự. Trí nhớ của nàng có lẽ đã phóng đại kích thước của họ.
Nàng tin chắc mình không thể nhận ra họ trong đám đông hôm nay. Nàng hy vọng thế.
Colin có thể đã quên hành vi ngỗ ngược của nàng trong quá khứ cũng như việc chàng gọi nàng là đứa bé ngỗ nghịch. Hòa thuận với Colin sẽ làm cho mọi việc dễ chịu đựng hơn. Hai nhiệm vụ nàng phải thực hiện rất rất ư là khó khăn, và có được nơi trú ẩn an toàn vào cuối mỗi ngày thật sự hoàn toàn cấp bách.
Nàng đến nước Anh vào một buổi sáng thứ Hai buồn thảm và ngay lập tức được đưa đến điền trang ở nông thôn của Công tước Williamshire. Alesandra cảm thấy không khỏe bởi nàng đau dạ dày vì quá lo âu. Sự nhiệt tình thành thật và đầy thương yêu của Công tước và Nữ Công tước Williamshire khiến nàng nhanh chóng hồi phục. Cả hai đối xử với nàng y như nàng là con gái của họ. Sự khó xử của nàng sớm bị xua tan như mây đen bị gió thổi bay.
Nàng không kịp lưu tâm đến điều gì đặc biệt và thậm chí cũng không kịp suy nghĩ. Chỉ có duy nhất một chủ đề trong vấn đề có thật giữa Alesandra và người giám hộ của nàng. Vợ chồng họ sẽ hộ tống nàng đến Luân Đôn và mở cửa dinh thự của họ trong thành phố suốt mùa này. Alesandra có 15 cuộc hẹn gặp, nhưng chỉ có ít ngày trước khi họ rời thành phố theo lịch trình, vì cả Công tước và Nữ Công tước cùng bị ốm.
Alesandra muốn đi một mình. Nàng không muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai vì vậy nàng đề nghị họ để nàng thuê nhà. Nữ Công tước choáng váng bởi suy nghĩ kỳ lạ này và Alesandra không khó khăn gì để trấn an bà. Nhưng chuyện đó lại gặp rào cản khi nàng nói chuyện với Công tước. Nàng nhắc ông rằng nàng là một người trưởng thành và xét cho cùng, một người trưởng thành tất nhiên có thể tự chăm sóc bản thân. Công tước không hề lắng nghe nàng. Họ tranh cãi dữ dội suốt mấy ngày liền.
Cuối cùng Công tước quyết định, Alesandra sẽ ở tạm tại nhà Caine và Jade, vợ anh ấy, khi nàng ở Luân Đôn.
Không may, ngay trước ngày nàng đến, cả Caine lẫn Jade đều lăn ra ốm với những triệu chứng bí ẩn tương tự như Công tước và Nữ Công tước và bốn người con gái của họ.
Lựa chọn duy nhất còn lại là Colin. Nếu Alesandra không xếp lịch hẹn quá nhiều với những người bạn kết giao của cha nàng thì nàng sẽ ở lại vùng nông thôn thanh bình cho đến khi Công tước khỏe lại. Nàng không muốn quấy rầy Colin, nhất là từ sau khi nghe Công tước kể về tai nạn khủng khiếp hai năm trước của chàng. Nàng tưởng tượng điều cuối cùng Colin cần bây giờ là tình trạng lộn xộn.
Tuy nhiên, Công tước Williamshire
- có thể nói là một người cực kỳ dai nhách
- khăng khăng muốn nàng thuận theo sự hiếu khách của ông. Và thật là bất lịch sự nếu nàng
- cũng là người cực kỳ dai nhách
- khăng khăng từ chối nguyện vọng chân thành đó. Hơn nữa, sống cùng Colin trong vài ngày có thể làm cho yêu cầu mà nàng phải thực hiện cùng chàng sẽ dễ dàng hơn.
Nàng đặt chân lên ngưỡng cửa nhà Colin khi đã quá giờ ăn tối một chút. Chàng đã ra ngoài từ tối. Alesandra, cô hầu mới của nàng và 2 người vệ sĩ đáng tin cậy tạo thành một đám đông nho nhỏ trong phòng nghỉ chật hẹp có hai màu đen trắng. Nàng đưa bức thư ngắn của Công tước Williamshire cho người quản gia trẻ tuổi và đẹp trai là Flannaghan. Người quản gia này không thể quá 25 tuổi.
Cái nhìn chằm chằm ngạc nhiên không che giấu của nàng khiến anh bối rối, vẫn cúi đầu trước nàng, anh đỏ mặt đến tận chân tóc và nàng
- cô công chúa quý phái
- nhất định không làm điều gì để dịu đi tình huống cực kỳ không thoải mái ấy.
"Thật vinh dự khi được đón tiếp công chúa trong nhà chúng tôi." Anh chàng lắp bắp, cố chịu đựng nàng một cách khó khăn, rồi lặp lại thêm lần nữa.
"Ta hy vọng ông chủ của anh cũng cảm thấy như vậy. Ta không muốn gây ra phiền phức."
"Không, không," Flannaghan buột miệng kêu lên, thất kinh với ý nghĩ đó của nàng. "Người không bao giờ là sự phiền phức cả, thưa công chúa."
"Thật là tốt khi anh nói vậy."
Flannaghan nuốt nước miếng thêm lần nữa, thật là khổ sở. Anh nói một cách lo lắng, "Nhưng thưa công chúa Alesandra, tôi e là không có đủ phòng cho tất cả người của công chúa." Khuôn mặt của người quản gia bối rối ghê gớm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!