Alesandra thức dậy khá muộn vào sáng hôm sau. Colin đã rời khỏi phòng ngủ. Điều đó tốt thôi vì nàng không muốn chàng nhìn thấy nàng trong hoàn cảnh đáng thương như vậy. Thân người nàng cứng đơ và đau nhức, nàng rên rỉ như một bà cụ khi rời khỏi giường. Và tất nhiên là vì nàng thấy những vệt máu trên tấm trải giường. Không ai cảnh báo nàng rằng làm tình sẽ làm cho nàng bị chảy máu. Nàng nhăn mặt lo lắng rồi phát cáu vì rõ ràng là không ai nói cho nàng nghe điều gì.
Đó có phải là một chuyện bình thường khi chảy máu không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không bình thường chút nào? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Colin đã vô tình làm rách cái gì đó mà không thể hồi phục được?
Nàng cố không hoảng sợ và thành công cho đến khi nàng tắm. Sự yếu ớt và cộng thêm máu khiến nàng hoảng sợ. Nàng cũng xấu hổ và bối rối nữa. Nàng không muốn Flannaghan thấy những vết đó khi anh ấy thay tấm trải giường, vì vậy nàng tự thay nó.
Alesandra tiếp tục băn khoăn lo lắng trong khi nàng mặc đồ. Nàng mặc chiếc áo xanh da trời nhạt màu đồng bộ với đôi giày da mềm. Chiếc áo có đường diềm màu trắng viền quanh cổ áo và cổ tay áo. Nó là một cái áo rất nữ tính và là một trong những cái mà Alesandra yêu thích. Nàng chải tóc cho đến khi chúng ngoan ngoãn nằm theo từng nếp quăn rồi nàng đi tìm chồng nàng.
Cuộc chạm trán đầu tiên của tiên của họ trong ánh sáng ban ngày sau sự mật thiết họ chia sẻ với nhau đêm trước đang trở thành sự lúng túng ngượng nghịu cho nàng và nàng muốn hoàn thành nó cho xong càng sớm càng tốt. Nếu nàng cố gắng, nàng tin chắc nàng sẽ có thể che giấu vẻ ngượng ngùng của nàng.
Colin đang ngồi tại bàn làm việc của chàng trong phòng làm việc. Cánh cửa đối mặt với hành lang đang mở. Nàng đứng trên lối vào, cân nhắc liệu nàng có nên gián đoạn chàng hay không. Chàng chắc hẳn đã cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, dĩ nhiên rồi, vì chàng bất ngờ ngẩng đầu lên. Chàng vẫn còn nhíu mày với sự tập trung vào lá thư chàng đang đọc nhưng vẻ mặt chàng nhanh chóng thay đổi.
Sự dịu dàng đi vào trong mắt chàng khi chàng mỉm cười với nàng.
Nàng nghĩ nàng có thể đã mỉm cười lại với chàng. Nàng không thể tin chắc. Lạy Chúa, nàng sẽ quen với có chàng xung quanh nàng? Chàng là một người đàn ông quá đẹp trai. Hôm nay đôi vai chàng có vẻ rộng hơn, tóc chàng sẫm màu hơn, da chàng đậm màu đồng trơn láng hơn. Chiếc áo trắng chàng mặc làm nổi bật sự hấp dẫn của chàng. Nó là một sự tương phản hoàn toàn với màu da của chàng.
Ánh mắt nàng dừng lại trên miệng chàng và thình lình nàng bị ngập trong những ký ức với cảm giác như thế nào khi được chàng hôn… khắp nơi.
Alesandra vội cụp mắt xuống cái cằm của chàng. Nàng không muốn để chàng biết nàng đang bối rối đến thế nào. Nàng sẽ trang trọng và sành điệu.
"Chào buổi sáng, Colin." Giọng nàng rền rĩ như ếch kêu. Nàng cảm thấy mặt mình như đang bốc cháy. Rút lui có vẻ là lựa chọn duy nhất. Nàng sẽ cố đối mặt với chàng sau, khi nàng đã chủ động kiểm soát cảm xúc của nàng hơn. "Em có thể thấy chàng đang bận," Nàng vội nói với chàng khi nàng lùi lại. "Em sẽ xuống dưới lầu."
Nàng quay người và bắt đầu bước đi.
"Alesandra."
"Vâng?"
"Đến đây."
Nàng quay lại chỗ lối vào. Colin ngả người ra sau và ngoắc ngón tay ra hiệu với nàng. Nàng đứng thẳng, cố nở một nụ cười và bước vào phòng. Nàng dừng lại trước bàn làm việc. Dĩ nhiên nó chả đủ gần với chàng. Chàng ra hiệu cho nàng đến cạnh chàng. Nàng giữ thái độ thái độ thờ ơ lúc nàng đi vòng qua cái bàn. Colin sẽ không bao giờ biết nàng đang cảm thấy ngượng đến thế nào.
Chàng nhìn nàng một lúc lâu. "Em sẽ nói cho ta biết có chuyện gì với em, được không?"
Vai nàng sụp xuống tý xíu. "Chàng là một người khó mà lừa được," nàng nhận xét.
Chàng cau mày. "Vì em sẽ không bao giờ cố thử đánh lừa ta, điều đó không quan trọng, đúng không?"
"Không."
Chàng đợi thêm vài giây và khi nàng không giải thích gì thêm, chàng hỏi nàng lại lần nữa. "Nói ta nghe chuyện gì làm em lo lắng."
Nàng nhìn xuống sàn. "Thật là… bất tiện cho em, gặp chàng sau…"
"Sau gì?"
"Đêm qua."
Đôi má nàng ửng đỏ nhẹ nhàng. Colin phát hiện ra điều đó thật thú vị và cũng hấp dẫn nữa. Chàng kéo nàng ngồi trên đùi chàng, rồi nâng cằm nàng lên và mỉm cười với nàng. "Và?" chàng ghẹo nàng.
"Trong ánh sáng ban ngày, ký ức về những gì chúng ta đã làm cùng nhau khiến em bối rối một chút xíu."
"Và nó làm cho ta muốn em lần nữa."
Nàng tròn xoe mắt trước lời thú nhận cộc lốc của chàng. "Nhưng chàng không thể."
"Chắc chắn ta có thể," chàng vui vẻ nói.
Nàng lắc đầu. "Em không thể," nàng thì thầm thật khẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!