Mẹ bề trên Mary Felicity luôn tin vào những điều kỳ diệu, nhưng trong suốt sáu mươi bảy năm của bà trên trái đất ngọt ngào này, bà chưa bao giờ thực sự chứng kiến lần nào cho đến một ngày của tháng Hai năm 1820 khi bà nhận được một lá thư đến từ Anh.
Thoạt tiên, mẹ bề trên e ngại, không dám tin vào điều may mắn này. Bà sợ đó chỉ là sự lừa bịp của quỷ để bà quá hy vọng rồi sau lại rơi xuống hố sâu thất vọng. Nhưng sau khi nghiêm túc hồi âm cho lá thư ấy và nhận được lá thư thứ hai từ Công tước Williamshire có dấu niêm gia huy nguyên vẹn, bà chấp nhận món quà chúa trời đã ban cho là sự thật.
Một phép màu.
Cuối cùng thì họ sẽ tống khứ được đứa trẻ tinh nghịch này đi. Mẹ bề trên chia sẻ tin vui với các nữ tu khác ngay tại lễ cầu nguyện buổi sáng ngày hôm sau. Buổi tối họ ăn mừng với súp thịt vịt và món bánh mỳ đen nướng. Xơ Rachael choáng váng rõ nhất, cô bị khiển trách hai lần vì đã cười suốt trong buổi cầu kinh tối.
Đứa trẻ tinh nghịch
- hoặc, đúng hơn là, công chúa Alesandra
- được gọi vào phòng của mẹ bề trên vào buổi chiều tiếp theo. Trong khi công chúa nhận tin về chuyến đi của mình khởi hành từ nữ tu viện thì xơ Rachael bận rộn xếp đồ vào vali cho nàng.
Mẹ bề trên ngồi trong ghế lưng cao đằng sau cái bàn giấy rộng có nhiều vết xước và cũ như những nếp gấp tuổi già của bà. Nữ tu lơ đãng lần từng hạt gỗ trên chuỗi hạt của mình, và chờ đợi phản ứng của công chúa về thông tin mới tốt lành đó.
Công chúa Alesandra sững sờ khi nghe tin. Nàng nắm chặt hai bàn tay lại với nhau trong sự bồn chồn hoảng sợ và cúi đầu để mẹ bề trên không thấy nước mắt trong đôi mắt sâu thẳm của nàng.
"Ngồi xuống nào, Alesandra. Ta không muốn nói chuyện với đỉnh đầu của con đâu."
"Như ý mẹ, thưa mẹ bề trên." Nàng ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế cứng cố làm vui lòng mẹ bề trên, bàn tay đan vào nhau đặt trong lòng.
"Con nghĩ gì về tin này ?" mẹ bề trên hỏi.
"Đó là vì ngọn lửa, phải không, thưa mẹ? Mẹ vẫn chưa tha thứ cho con về tai nạn đó."
"Nói bậy, " mẹ bề trên trả lời. "Ta đã tha thứ cho hành động khinh xuất đó của con cách đây hơn một tháng rồi."
"Vậy có phải xơ Rachael thuyết phục mẹ gửi con đi? Con đã nói với xơ là con xin lỗi, và hầu như là xơ không còn giận con nữa."
Mẹ bề trên lắc đầu. Bà cau mày, Alesandra không biết mình đang vô tình đẩy bà vào sự tức giận khi nhắc bà nhớ lại những trò nghịch ngợm ranh mãnh.
"Ôi, tại sao con tin rằng cái thứ hỗn hợp kinh tởm ấy có thể xoá bỏ các nốt tàn nhang? Tuy nhiên, xơ Rachael đã đồng ý làm thí nghiệm. Cô ấy không trách con… nhiều đâu," bà hấp tấp thêm vào vì lời nói dối ấy Chúa có thể cân nhắc tha thứ cho bà. "Alesandra, ta không viết thư cho người giám hộ của con yêu cầu con rời khỏi đây. Ông ấy đã viết thư cho ta. Đây là thư của Công tước Williamshire.
Hãy đọc đi rồi con thấy là ta đang nói thật."
Tay Alesandra run nhẹ khi nàng chạm vào lá thư. Nàng nhanh chóng lướt qua nội dung trước khi trả lại cho mẹ bề trên.
"Quá cấp bách, đúng không? Tướng quân Ivan mà người giám hộ của con đề cập đến có vẻ có nhiều tai tiếng. Con còn nhớ cuộc gặp với ông ta không?"
Alesandra lắc đầu. "Con được về thăm quê hương của cha con vài lần, nhưng lúc đó con còn quá nhỏ. Con không nhớ việc gặp ông ta. Lạy Chúa, tại sao ông ta muốn kết hôn với con?"
"Người giám hộ của con hiểu rõ động cơ của tướng quân Ivan," mẹ bề trên trả lời. Bà vỗ nhẹ lá thư bằng đầu ngón tay. "Thần dân của cha con không quên con. Con vẫn là nàng công chúa yêu dấu của họ. Tướng quân biết rằng nếu kết hôn với con, ông ta sẽ có thể tiếp quản vương quốc với sự ủng hộ của dân chúng. Một kế hoạch thông minh."
"Nhưng con không muốn kết hôn với ông ta," Alesandra thì thầm.
"Và người giám hộ của cũng không muốn," mẹ bề trên tiếp tục "Ông ấy tin tướng quân sẽ không đồng ý với câu trả lời, tuy nhiên, chắc chắn hắn sẽ dùng vũ lực để đưa con đi khi cần thiết nhằm đảm bảo sự thành công của kế hoạch. Đó là lý do tại sao Công tước Williamshire muốn con đến Anh cùng với sự hộ tống của những cận vệ do ông ấy phái đến đây."
"Con không muốn rời khỏi đây, thưa mẹ bề trên. Con thật sự không muốn."
Sự đau khổ trong giọng của Alesandra làm mẹ bề trên thấy đau lòng. Tạm thời quên đi tất cả những trò tinh nghịch của công chúa Alesandra bày ra trong những năm qua, mẹ bề trên nhớ đến sự tổn thương và nỗi sợ hãi trong mắt của cô bé khi cô bé và người mẹ đang bệnh nặng lần đầu tiên đến tu viện này. Alesandra hoàn toàn thánh thiện khi mẹ cô bé còn sống. Cô bé còn quá trẻ
- chỉ 12 tuổi
- và người cha thân yêu vừa qua đời sáu tháng trước đó. Nhưng ẩn sâu trong cô bé là một sức mạnh to lớn.
Cô bé nhận thức đầy đủ trách nhiệm của mình và chăm sóc người mẹ cả ngày lẫn đêm. Không có bất kỳ khả năng nào là mẹ cô bé sẽ bình phục. Căn bệnh đã hủy hoại cơ thể và tâm trí người mẹ, và những giây phút cuối, khi bà hóa điên với những cơn đau dữ đội, Alesandra leo lên giường bệnh của mẹ và ôm lấy bà bằng đôi cánh tay nhỏ. Cô bé nhẹ nhàng đu đưa và hát những khúc ballad dịu dàng, đó là giọng hát của một thiên thần. Tình yêu cô bé dành cho mẹ đẹp và đầy đau đớn. Khi sự tra tấn cuối cùng của quỷ dữ kết thúc, mẹ cô bé đã ra đi trong vòng tay âu yếm của con gái.
Alesandra không cho phép bất kỳ ai an ủi mình. Cô bé khóc hàng giờ trong bóng đêm, một mình trong căn phòng nhỏ, những tấm rèm trắng bao quanh phòng ngủ ngăn chặn tiếng nức nở của cô bé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!