Chương 10: Part 01

Nàng sẽ không để cho chàng chết. Nàng cũng sẽ không để chàng ở một mình. Bị đánh thức bởi âm thanh ọe khan từ phòng ngủ của Colin, nàng hất tung tấm đắp và rời khỏi giường.

Alesandra không quan tâm đến hình ảnh của nàng lúc này. Chẳng có gì quan trọng nếu đi vào phòng ngủ của chàng trong lúc ăn mặc không thích hợp như vậy; Colin cần nàng giúp, và chàng sẽ có sự giúp đỡ của nàng.

Vào lúc nàng mặc áo choàng và đi đến cánh cửa bên cạnh, Colin đã trở lại giường. Chàng nằm sấp, bẹp dí trên giường và… trần như nhộng. Nàng cố không để ý đến điều đó. Colin đã mở cả hai cánh cửa sổ và căn phòng bây giờ quá lạnh đến nỗi nàng có thể thấy hơi thở của nàng trong không khí. Những tấm màn treo cửa sổ căng phồng như quả bóng bởi gió mạnh và nước mưa bắn tung qua cửa sổ.

"Lạy Chúa, chàng định tự giết mình sao?" nàng hỏi.

Colin không trả lời nàng. Nàng vội vã đóng cửa sổ trước khi quay lại giường. Nàng chỉ có thể thấy rõ một bên mặt của Colin, nhưng thế cũng đủ để nàng ước đoán tình trạng khốn khổ của chàng từ vẻ đau đớn như bị tra tấn.

Đó là một cuộc chiến, nhưng cuối cùng thì nàng cũng có thể kéo tấm đắp từ bên dưới chàng để đắp cho chàng và giữ chàng dưới đó. Chàng bảo nàng để chàng ở một mình. Nàng phớt lờ mệnh lệnh, đặt tay lên trán chàng, cảm nhận cơn nóng ở đấy và ngay lập tức đi lấy một chiếc khăn lạnh ướt đem đến giường.

Colin quá yếu đến nỗi không thể chống lại nàng. Nàng ở lại suốt đêm với chàng, lau trán cho chàng cứ năm phút một lần và giữ chậu cho chàng thường xuyên. Chàng chẳng thể ném bất cứ thứ gì hơn ra khỏi dạ dày trống rỗng, nhưng sự nôn ọe vẫn chưa chấm dứt tạo ra những âm thanh khủng khiếp nhất.

Chàng muốn uống nước. Nàng không cho chàng uống chút nước nào. Nàng cố gắng giải thích cho chàng hiểu nhưng chàng không có tâm trạng để lắng nghe. Và may sao chàng quá kiệt sức để tự mình lấy nước.

"Nếu chàng nuốt bất cứ thứ gì, nó sẽ làm cho chàng đẩy nó ra ngoài ngay. Ta từng bị bệnh này, Colin. Ta biết ta đang nói về điều gì. Bây giờ chàng hãy nhắm mắt lại nhé và cố gắng nghỉ ngơi. Ngày mai chàng sẽ cảm thấy khá hơn nhiều thôi." Nàng muốn mang lại cho chàng một chút hy vọng, và vì lý do đó nàng cố tình nói dối. Nếu tình trạng của Colin diễn tiến giống như những người khác, chàng sẽ lâm vào tình trạng khổ sở cho cả tuần. Sự dự đoán của nàng tỏ ra chính xác.

Chàng không cảm thấy khỏe hơn ngày hôm sau hay thậm chí là ngày hôm sau nữa. Nàng chăm sóc chàng một mình. Nàng không để cho Flannaghan hoặc Valena vào phòng ngủ, vì lo sợ họ cũng sẽ bị lây bệnh nếu họ tiếp xúc quá gần với Colin. Flannaghan cố tranh cãi với nàng. Colin là trách nhiệm của anh ấy, xét cho cùng, và anh ấy nên là người chăm sóc Colin. Đó là nhiệm vụ cao quý của anh ấy, Flannaghan giải thích, chấp nhận sự nguy hiểm.

Alesandra không đồng ý với lời giải thích nàng đã trải qua căn bệnh và do đó nàng là người duy nhất chăm sóc Colin. Nàng tỏ ra nghi ngờ nguy cơ nàng sẽ mắc bệnh lại lần nữa. Tuy nhiên, Flannaghan, cho rằng đó lại là một sự đặt cược nguy hiểm và tất cả họ sẽ xoay sở thế nào nếu anh ấy trở nên quá yếu để chăm sóc họ?

Cuối cùng thì Flannaghan cũng bị thuyết phục. Anh ấy hoàn toàn bận rộn với công việc quản lý mọi việc trong nhà, thậm chí là nhận thêm nhiệm vụ trả lời tất cả thư từ cho Alesandra. Ngôi nhà xác lập giới hạn tất cả khách khứa đến thăm. Bác sĩ Winters quay lại khám cho vết thương của Raymond và cho Alesandra một số chỉ dẫn. Bác sĩ không đi vào phòng ngủ của Colin, vì chàng không muốn có thêm người mắc bệnh, nhưng ông ấy cho chàng một liều thuốc bổ có thể giải quyết sự khó chịu của dạ dày và đề nghị dùng bọt biển lau cơ thể để làm dịu cơn sốt.

Colin là một bệnh nhân khó tính. Alesandra cố gắng làm theo lời khuyên của bác sĩ bằng cách lau người Colin vào cuối đêm đó khi nhiệt độ cơ thể chàng tăng cao. Nàng lau ngực và những cánh tay bằng khăn lạnh trước tiên, rồi lau đôi chân chàng. Chàng dường như đang ngủ, nhưng khi nàng chạm vào cái chân đầy sẹo của chàng, chàng suýt nữa bật ra khỏi giường.

"Ta mong muốn được chết trong yên bình, Alesandra. Chết tiệt, ra khỏi đây ngay."

Tiếng kêu cộc cằn và khàn khàn của chàng chả tác động gì đến nàng vì nàng đang choáng váng với hình ảnh cái chân bị thương của Colin. Bắp chân chàng là một đống sẹo từ phía sau đầu gối kéo xuống gót chân. Alesandra không biết chàng làm thế nào vượt qua sự đau đớn của vết thương đó nhưng nỗi đau chàng đã phải chịu đựng xé toạc tim nàng.

Nàng nghĩ thật là một điều kỳ diệu khi chàng có thể đi lại. Colin phủ tấm đắp lên chân chàng và yêu cầu nàng lần nữa, với giọng mệt mỏi hơn nhiều, rời khỏi phòng chàng.

Có nước trong mắt nàng. Nàng nghĩ chàng có thể đã nhìn thấy chúng. Nàng không muốn chàng biết điều đó là do cái nhìn thoáng qua chân chàng gây ra. Colin là người đàn ông kiêu hãnh và cứng rắn. Chàng không muốn lòng thương hại của nàng, nàng biết, và chàng hiển nhiên dễ cáu giận về vết sẹo.

Alesandra quyết định chuyển hướng chú ý của chàng. "Những tiếng hét của chàng là điều khó chịu nhất với ta, Colin, và nếu chàng tiếp tục những yêu cầu khó nghe như vậy, ta có lẽ sẽ khóc như một đứa trẻ. Tuy vậy, ta sẽ không rời khỏi đây, cho dù chàng có làm gì đi nữa. Bây giờ vui lòng đưa cho ta chân của chàng. Ta sẽ lau rửa nó."

"Alesandra, ta thề có Chúa, ta sẽ liệng nàng ra ngoài cửa sổ nếu nàng không để ta ở một mình."

"Colin, lau rửa bằng bọt biển không làm chàng khó chịu chút nào đêm qua. Tại sao bây giờ chàng cáu kỉnh? Có phải tại cơn sốt cao đêm qua không?"

"Nàng lau rửa chân ta đêm qua?"

"Ta đã làm," nàng rõ ràng là nói dóc.

"Nàng còn lau rửa chỗ quái nào nữa?"

Nàng hiểu những gì chàng đang hỏi. Nàng cố không đỏ mặt khi nàng trả lời. "Đôi tay, ngực và đôi chân," nàng liệt kê. "Ta không đụng đến phần thắt lưng. Không gây hấn với ta nữa, thưa ngài." nàng ra lệnh cùng lúc giật lấy chân chàng từ dưới tấm đắp.

Sự bình tĩnh của nàng không dao động, nó chỉ xảy ra sau khi nàng choàng tấm đắp cho chàng lại và nhận ra chàng đang chăm chú nhìn nàng.

"Bây giờ thì," nàng nói trong cái thở dài "Chàng có thấy khá hơn không?"

Cái nhìn trừng trừng của chàng là câu trả lời. Nàng đứng lên và xoay người để chàng không nhìn thấy nụ cười đắc thắng của nàng. Nàng đặt chậu nước về giá rửa mặt, sau đó lấy nửa ly nước uống đem đến cho bệnh nhân của nàng.

Nàng đưa cho chàng thức uống, nói với chàng là nàng sẽ để chàng một mình trong chốc lát, và rồi cố làm điều đó. Chàng chụp lấy bàn tay của nàng và giữ chặt.

"Nàng buồn ngủ?" chàng hỏi nàng, giọng vẫn cộc lốc cáu gắt.

"Không hẳn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!