Phó Lâm từng học thiết kế ở nước ngoài, ăn nói khéo léo mà còn biết làm nũng, cách cư xử chính hiệu một chị gái giàu có lại xinh đẹp trắng trẻo. Bữa ăn này khiến Triệu Khanh Vũ hăm hở ra mặt. Sau khi xem phim thì đi uống cà phê, nói chuyện trên trời dưới biển vô cùng vui vẻ làm anh quên sạch u buồn. Đến lúc về còn tiếc nuối sao thời gian trôi nhanh như vậy.
Khi ngâm nga về đến nhà, Phó Lâm đã gửi wechat: Bít tết hôm nay ăn ngon lắm luôn [đáng yêu]
Triệu Khanh Vũ mỉm cười trong vô thức, đang định trả lời thì một khung chat mới nhảy ra.
Bé Nguyệt: Anh ngủ chưa? [tủi thân]
Lòng anh giờ đây trĩu nặng lo âu, cứ do dự trước hai đoạn chat mãi. Cuối cùng anh quyết định nhắn cho Lâm Sơ Nguyệt trước: Hôm nay anh phải tăng ca nên hơi mệt.
Nhắn xong thì quay sang Phó Lâm: Em thích không? Lần sau để anh dẫn em đi ăn ở nhà hàng khác ngon hơn.
…
Lâm Sơ Nguyệt đến tham vấn tâm lý cho Chung Diễn vào mỗi buổi chiều.
Nói là tham vấn nhưng cô để cho cậu tự do làm điều mình muốn như lời hứa trước đó. Không có mấy lời "giảng đạo" cứng nhắc, không có những thuật ngữ chuyên ngành khó hiểu. Gần như mỗi khi đóng cửa phòng lại thì hai người ngồi hai góc, ai làm chuyện người nấy.
Chung Diễn không thích nói chuyện với người khác mà chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, tính tình ương bướng, động chút là nổi nóng, nhìn người với kiểu khinh khỉnh. Lúc đầu cậu hẵng còn đề phòng Lâm Sơ Nguyệt nhưng mấy ngày nay, cô vẫn giữ đúng lời hứa không làm phiền cậu nên cậu cũng bớt bài xích hơn.
Theo những gì mà Lâm Sơ Nguyệt quan sát được thì Chung Diễn không có sở thích nào ngoài ngủ và nghịch điện thoại cả. Phòng cậu được bài trí đơn giản, chỉ khác là tủ kính ở nửa tường bên phải được xếp đầy lego.
Lâm Sơ Nguyệt quay lại nhìn: "Nói chuyện không?"
Chung Diễn bắt đầu cảnh giác, ánh mắt khó chịu nhìn cô chằm chằm, giọng lạnh đi: "Giờ lộ nguyên hình muốn chữa bệnh cho tôi rồi à?"
Cô làm như không nghe thấy mà chỉ vào tủ kính: "Cho chị hai hộp lego được không?"
Chung Diễn bĩu môi, không nghĩ rằng cô sẽ hỏi cái này.
"Chị có em trai trạc tuổi em. Ngày nào ở nhà cũng không có việc gì làm nên chị muốn cho thằng bé có cái giết thời gian."
"Em chị không được đi học à?" Ánh mắt Chung Diễn xẹt lên vẻ coi thường.
"Thằng bé không thể đi học." Lâm Sơ Nguyệt mím môi: "Thằng bé bị bệnh tim."
"Chị cứ bịa tiếp đi." Cậu tưởng đây là chiêu trò của cô nên vẫn không bớt được cái mặt ngạo mạn: "Được, hai nghìn tệ, trả tiền đi."
Lâm Sơ Nguyệt không ngờ đến mánh này: "Gian thương."
Chung Diễn còn rất đỗi tự hào: "Không bằng một phần mười của cậu tôi đâu đấy."
Bỗng nhắc đến Ngụy Ngự Thành làm cô im bặt, tránh né trong vô thức.
Chung Diễn vươn vai: "Tôi buồn ngủ rồi."
Sinh vật sống về đêm có giờ giấc sinh hoạt hơi loạn, không thể thay đổi ngay được. Cô cũng không cản cậu mà chỉ lấy quyển sách trong túi ra ngồi xuống sofa tự nhẩm một mình.
Chung Diễn cau mày: "Chị đang đọc cái gì đấy?"
"Sách." Cô cũng không ngẩng đầu lên: "Em ngủ là việc của em, chị đọc là việc của chị."
"Ồn phát khiếp."
"Tha thứ cái đi, xin lỗi, thói quen đọc sách của chị không sửa được." Lâm Sơ Nguyệt gù người, ân cần trả lời cậu, lời giải thích hợp lý không thể bắt bẻ nổi.
Cậu đảo mắt, thật lòng mà nói thì cô chưa từng ép buộc cậu, bây giờ chỉ có cậu xoi mói tỏ vẻ chanh chua cay nghiệt thôi.
"Tùy chị." Cậu vật ra giường với dáng chữ đại () rồi quay mặt đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!