Lâm Sơ Nguyệt nhận ra, Ngụy Ngự Thành cực kì thích lấn át người khác, dù lúc trước anh có bị ăn hành thì chắc chắn sau đó phải tìm ngay cơ hội để trả đủ.
"Anh mà câm không nói câu nào thì đúng là một quý ông khôi ngô tuấn tú nhưng vừa mở lời cái đã để người ta nhớ ra chủ tịch Ngụy là thương nhân."
Anh cũng chẳng nhường cô: "Thương nhân thành công."
Cô không nhịn được cười, vỗ tay lên mặt anh: "Đồ xấu xa."
Anh nắm tay cô rồi mơn trớn nhẹ nhàng lên môi mình. Vì bị sốt nên hơi thở của anh cũng nóng hơn bình thường, cổ tay anh lại đang nhạy cảm như thể có tơ liễu buông mành lất phất về hướng người bị dị ứng khiến cơ thể ngứa ngáy lan vào tận tâm can.
Cô vô cùng quyến luyến thời khắc bình yên hiếm có như thế này.
Anh hỏi cô có đi nữa không thì cô đã đáp rằng mình phải đi nên anh cũng không hỏi lại đến lần thứ hai nữa mà chỉ hỏi trọng điểm: "Em đặt vé máy bay chưa?"
"Em đặt chuyến lúc 6 giờ." Cô trả lời: "Cũng sắp phải đi rồi."
"Đừng đi." Anh siết chặt cổ tay cô, giọng vẫn bình thản: "Đổi sang chuyến muộn nhất đến Nam Kỳ, anh cho xe tới sân bay chở em về Nam Thanh."
Cô cố ra cái vẻ hãi hùng: "Đãi ngộ của minh tinh à?"
Anh nhếch mắt nhìn cô, chỉnh lại thành: "Đãi ngộ của bạn gái."
Bỗng nghe được hai từ "bạn gái" khiến tai cô nóng bừng lên. Cô còn chưa đồng ý, cái danh xưng bật ra quá bất ngờ khiến người ta thấp thỏm, khiến người ta rạo rực trong lòng. Cô hất cằm: "Đừng có gọi linh tinh, em chưa nhận lời anh đâu."
Anh không buồn bực, vẫn nắm cổ tay cô rồi lại vỗ lên chính mặt cô, anh cười mỉm: "Không nhận lời mà còn đe dọa anh phải đi vào rừng nhỏ?"
Cô không ngấm nổi, quay sang lườm anh: "Đe dọa chứ, không đồng ý thì thôi."
Tóc anh mềm mại lòa xòa trên vầng trán, quần áo trên người thì xốc xếch, trông ánh mắt cũng không rõ có đang cố tình giở trò hay không, tóm lại, nom anh không khác nào một gã phóng lưu cả. Anh mạnh tay hơn, kéo cô ngồi xuống cạnh giường: "Em không đe dọa. Anh đồng ý. Tối qua anh còn mơ thấy em ở rừng."
Cô mù mờ: "Em làm gì trong rừng à?"
Anh nhướn mày: "Em đoán xem?"
Dâm đãng phát bực cả lên, chắc chắn chẳng phải giấc mộng tử tế gì.
Bên ngoài vang tiếng gõ cửa, cô đứng bật dậy ngay tức khắc. Thì ra là Chung Diễn, cậu ở dưới tầng cứ bồn chồn mãi, muốn vào thăm cậu từ lâu rồi. Cậu giữ cô lại rồi hỏi: "Cô Lâm lo cho em nên mới về đúng không?"
Không thì sao lại ở bên Ngụy Ngự Thành, rõ ràng là để hỏi anh tình hình dạo gần đây của cậu.
Lâm Sơ Nguyệt chỉ mỉm cười không đáp lời cậu.
Cậu nghĩ cô đang ngầm thừa nhận: "Chị đừng lo, em sống tốt lắm, vừa nãy cậu em không mách lẻo với chị đúng không? Chị chỉ được tin 10% lời cậu em nói thôi đấy biết không?"
Cô "À" lên, đãy vậy còn kéo dài âm: "À thế à, nhưng chủ tịch khen em hết lời, toàn ưu điểm cả đấy."
Sắc mặt cậu thay đổi trong tích tắc: "Thế thì chị phải tin cậu em 100%."
Cô nhịn cười, không cần nhìn cũng biết vẻ mặt anh lúc này đặc sắc đến nhường nào. Cô đứng dậy, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Tiểu Diễn, cảm ơn em đã chăm sóc Dư Tinh."
Cậu xua tay: "Không cần cảm ơn, em ấy là em trai em, tất nhiên phải được bảo bọc rồi."
Nói đến đây, cậu lại hỏi tiếp: "Cô Lâm đi luôn trong hôm nay ạ?"
"Ừ."
"Thế chị gặp Lâm Dư Tinh chưa?"
Cô phải dằn xuống sự bất đắc dĩ đang khuếch đại trong lòng, khốn khổ lắm mới kìm nén được, cô trả lời cậu một cách bình tĩnh: "Chị gọi điện cho em ấy rồi, thằng bé rất ổn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!