Đại học C là trường cũ của Lâm Sơ Nguyệt, ngôi trường đã thành lập rất nhiều các tổ chức viện trợ ở trong nước, tổ chức nào cũng được đông đảo các sinh viên quan tâm gia nhập. Hơn 10 năm nay, trường đã hoàn thành thí điểm hỗ trợ tâm lý cho hơn 100 trăm thị trấn khác nhau.
Mục Thanh là đàn anh hơn cô hai khóa, anh vẫn luôn chịu trách nhiệm công việc hỗ trợ giáo dục ở huyện Nam Thanh. Ngoài ra cũng có một bạn nam làm việc cùng với anh nhưng vì một số lí do từ phía gia đình nên không thể ở lại được nữa. Thành ra, anh đã thử gửi email cho các bạn học ngày xưa, ứng cử viên sáng giá mà anh nghĩ đến đầu tiên là Lâm Sơ Nguyệt.
Email được gửi vào tháng tư, lúc ấy tình cảm giữa cô và Triệu Khanh Vũ đang trong giai đoạn ổn định, cô cũng không cân nhắc đến vấn đề này nên đã từ chối anh. Vì thế khi cô có thể đến đây anh mới mừng rỡ như thế này.
"Thị trấn Nam Thanh mới được thoát nghèo, mộc nhĩ trắng ở đây nổi tiếng lắm. Tỉnh H cử đội ngũ tham gia vào phong trào xóa đói giảm nghèo đã có những đóng góp rất lớn. Tất nhiên thì điều kiện vẫn không sánh được với thành phố nhưng cũng đã phát triển hơn rất nhiều."
Mục Thanh vừa đi vừa giới thiệu, tiện thể dẫn cô đến chỗ ở: "Đây là văn phòng cũ của chính quyền thị trấn, giờ cải tạo tầng một thành quầy lễ tân rồi. Không chỉ có bọn mình và còn cả các cán bộ làm công tác xóa đói giảm nghèo ở đây nữa. Phòng của em đây, phòng anh là phòng thứ hai bên tay phải kia kìa, anh với em ở gần nhau nên có chuyện gì thì cứ đến gặp anh."
Anh bảo: "Hầu hết người dân ở thị trấn là người già neo đơn còn phần lớn thanh niên có khả năng lao động thì làm việc bên ngoài hết rồi. Hai năm qua, mục tiêu trọng tâm của tổ xóa đói giảm nghèo là kêu gọi lớp trẻ về quê lập nghiệp. Thật ra thì thị trấn cũng đã thu hút được rất nhiều công ty đến đầu tư bởi vì tài nguyên khai thác ở huyện Nam Thanh vô cùng dồi dào.
Công ty niêm yết hàng đầu sắp khởi công dự án lớn ở đây rồi đấy."
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu: "Anh cứ nói đi."
"Mặc dù hai năm nay đã cải thiện hơn nhiều nhưng vẫn còn rất đông người già và trẻ em bị bỏ rơi." Anh mở cửa, căn phòng sáng sủa mà đơn giản: "Công việc chính của chúng ta là hỗ trợ các giáo viên trong trường, trợ giúp các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. Tất nhiên, lúc nào cũng có người dân đến đây để được giải quyết các mâu thuẫn, coi bọn mình là cảnh sát luôn."
Cô bật cười: "Đàn anh, em sẽ học hỏi dần dần."
"Em cần gì phải học, ai cũng hiểu em là học trò mà giáo sư Chương ưng nhất mà." Anh đưa chìa khóa cho cô: "Hôm nay em cứ nghỉ ngơi trước đi, mai anh dẫn em đi làm quen với môi trường ở đây."
Cô "Ừ" đáp lời anh: "Cảm ơn anh nhiều."
"Nào, anh mới là người phải cảm ơn chứ. Tốt nghiệp bao nhiêu năm trời, mọi người đều lựa chọn con đường của riêng mình, rất ít người sẵn lòng chịu vất vả ở cái nơi nhỏ bé này." Anh thở dài: "Tuy chỉ có ba tháng nhưng cũng quá khó để dành ra ba tháng dũng cảm."
Cô nói một cách khách quan: "Chọn hay bị chọn thì cũng không thể đánh giá đúng sai được."
Nụ cười trên môi anh lại càng tươi hơn: "Đúng vậy!"
Buổi tối, Mục Thanh còn rất có lòng, anh tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi đơn giản, cũng cho cô làm quen với mọi người ở đây. Trong bữa cơm, điều cô được nghe nhiều nhất ấy là chuyện dự án nhà máy ở huyện Nam.
Một người trong tổ xóa đói giảm nghèo lên tiếng: "Dự án khởi công sẽ giải quyết được đáng kể vấn đề việc làm ở địa phương mình, còn thúc đẩy được cả nền kinh tế."
Một cán bộ trẻ cũng nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với thành phố Minh Châu, mong sẽ được mở mày mở mặt, thu hút thêm nhiều vốn đầu tư hơn nữa."
Bốn chữ "thành phố Minh Châu" hệt một chiếc boomerang xoay vòng trong tâm trí Lâm Sơ Nguyệt. Mọi người đều biết cô ở Minh Châu nên cũng hỏi han vài ba câu về thành phố.
Cô trả lời lịch sự nhưng cũng không nói quá sâu. Tại sao đồ ăn ngon đến như vậy nhưng lại miệng cô lại đắng chát đến thế? Cơ thể cô như thể bị tụt đường huyết, ngón tay cô run rẩy, không cầm nổi bát rau trong tay mình.
…
Kể từ khi đợt tuyết đầu mùa đến muộn hơn bình thường, ông trời đã bắt đầu xả tuyết. Chỉ trong nửa tháng mà Minh Châu đã đón bốn trận tuyết dày đặc. Tập đoàn Hối Trung chính thức được nghỉ Tết vào 27 tháng chạp còn Ngụy Ngự Thành mãi đến 29 Tết mới công tác từ Thượng Hải về.
Dạo gần đây, đến cả Lý Tư Văn cũng không dám trò chuyện với chủ tịch cho dù trạng thái làm việc của anh chẳng khác mọi lần là bao. Có lẽ người ngoài không nhìn ra được anh lại vô cùng thấu hiểu.
Ngụy Ngự Thành quyền cao chức trọng, xã giao bao nhiêu năm cũng không đụng đến rượu. Vậy mà mấy đợt vừa rồi, anh không hề từ chối rượu của mọi người, thậm chí có lần còn say bí tỉ. Lý Tư Văn và mấy nhân viên phải đỡ anh về phòng khách sạn. Anh vẫn luôn ngó nghiêng tìm điện thoại của mình, Lý Tư Văn mới đưa tới: "Chủ tịch, anh cần gọi cho ai?"
Phút chốc, ánh mắt anh bỗng hóa u buồn, phảng phất sự đau đớn bên trong.
Thư kí im lặng rồi hỏi tiếp: "Có phải gọi cho…" chữ "Lâm" còn chưa được thốt ra, anh đã vung tay hất văng cái điện thoại xuống nền nhà.
Từ sau đêm ấy, anh giấu nhẹm bao cảm xúc hiện hữu trong mình.
Máy bay hạ cánh, Lý Tư Văn nói: "Chủ tịch, anh nên nghỉ ngơi thôi, chúc anh năm mới vui vẻ trước."
Anh gật đầu: "Được, cậu cũng vất vả rồi."
Thương tình nhân viên nên anh không để tài xế chở mà tự mình lái xe về. Đường cao tốc sân bay nối thẳng với đại lộ Minh Châu. Tuyết ngập hai bên đường, thẳng tắp như những ngọn đèn sáng ngời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!