Hồ sơ Hạ Sơ gửi đến rất đơn giản, chỉ có vài câu ngắn ngủn chả đủ để nhét vừa một tờ giấy. Tuy nhiên đọc những chiến tích điên rồ của anh nhỏ thì thấy khó trị thật.
Ngón tay Lâm Sơ Nguyệt chạm vào hai chữ "Chung Diễn", màn hình máy tính chợt tối thui, bấm một lúc rồi cũng không mở lại được.
Lâm Dư Tinh đi tới: "Để em xem cho." Ngắm nghía một hồi, cậu đóng máy tính lại: "Card đồ họa bị hỏng rồi, phải thay cái mới."
Không Bình Thường – cái tên cũng đốt luôn cái máy tính.
May mà không phải chuyện phức tạp gì, đặt trên mạng một cái card xịn xịn rồi Lâm Dư Tinh sẽ tự sửa được. Lâm Dư Tinh là một cậu bé vô cùng thông minh, có rất nhiều thứ chỉ cần học qua thôi đã hiểu hết. Tháng trước cậu vừa tròn mười bảy tuổi, đáng lẽ bây giờ phải lên lớp mười hai rồi nhưng trong ngày thi cuối kỳ năm mười một, khi cậu đứng dậy nộp bài thì bỗng ngã sụp xuống đất, cơn nhồi máu cơ tim ập tới, môi cậu tím đen lại, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Vì tình trạng sức khỏe không cho phép, phía trường học cũng không dám mạo hiểm nên cậu chỉ đành nghỉ học ở nhà.
Lâm Sơ Nguyệt đau lòng khôn nguôi nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, sợ rằng em trai mình sẽ càng khó chịu hơn.
Lâm Dư Tinh cũng vậy.
Hai chị em đều là người hiểu chuyện, luôn giấu đi từng chút từng chút thương tổn vào lòng. Có một lần Lâm Sơ Nguyệt vô tình nhìn thấy em trai trốn trong phòng ngủ, xem lại từng bằng khen và giấy chứng nhận cuộc thi Vật Lý, Hóa học một cách nghiêm túc.
Xem xong rồi lại cẩn thận cất đi. Đến khi khóa lại, ánh sáng trong đôi mắt cậu như vang lên tiếng "lách tách" để rồi lụi tàn.
Lâm Sơ Nguyệt rất ít khi khóc, chỉ đúng lần ấy, cô quay lưng lại, ngẩng mặt lên trời nhưng lệ đong đầy khóe mắt cũng chẳng thể ngừng tuôn rơi.
Hôm nay, cô cũng đã giải quyết xong một ca với khách hàng cực kỳ khó tính. Dù đã sửa lại luận văn và nhắc nhở anh ta về những chi tiết cần phải thay đổi nhưng đối phương vẫn bới lông tìm vết, tỏ ý không hài lòng. Lâm Sơ Nguyệt cũng là người nóng tính, gõ phím như đang múa: "Tôi không nhận việc của anh nữa, tiền tôi cũng không cần."
Đối phương tỏ thái độ xin lỗi ngay tức khắc.
Dù đã đi làm hay mới cầm bằng tốt nghiệp ra trường thì luận văn vẫn là thứ không biết nói dối và đâu phải ai cũng có thể trau chuốt nó một cách tỉ mỉ và chuyên nghiệp. Người này chỉ muốn vạch lá tìm sâu để bớt được chút tiền thôi, thế nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã sẵn sàng vứt cả việc luôn.
Vậy nên, biết điều ngay ấy mà.
Lâm Sơ Nguyệt xoa cổ sau khi nhận thông báo 800 tệ đã được rót vào Alipay, cuối cùng cũng thở phào.
Lâm Dư Tinh bưng ly nước đến: "Mấy hôm nay không thấy anh Vũ đâu, chị, anh chị không đi hẹn hò à?"
Cô liếc cậu: "Tí tuổi mà biết nhiều phết nhỉ."
"Trên tivi cũng diễn vậy còn gì." Lâm Dư Tinh bĩu môi: "Bạn trai phải nên chủ động."
"Anh ấy còn bận việc của mình chứ."
Đây là lý do không thể nào bắt bẻ.
Lâm Dư Tinh lại bĩu môi, lẩm bẩm: "Bận gì đâu, đêm qua anh ấy còn đăng lên vòng bạn bè đang đi hát hò với bạn đấy."
Lâm Sơ Nguyệt chợt nhớ đến câu hỏi Hạ Sơ lần trước hỏi cậu: "Không ưng Triệu Khanh Vũ à?"
Lúc ấy cậu không trả lời, bây giờ nghĩ lại mới thấy đáp án của thằng nhóc này là không ưng thật.
…
Minh Uyển Lam ép kinh quá, buộc anh phải qua lại với Lâm Lâm. Đã vậy bà còn gọi thẳng người ta đến nhà nhưng lại nói là vô tình gặp trên đường nên dẫn về nhà đưa ít đồ.
Thực ra thì ý đồ của bà rõ quá rồi. Bà quái tính: "Con làm bạn với Lâm Lâm thì sao? Bạn gái của con hẹp hòi thế cơ à?"
Triệu Khanh Vũ nổi giận đùng đùng: "Mẹ rộng lượng thế thì để bố đi tìm bạn gái như vậy đi!"
Bố ở dưới tầng nghe được nên đi lên dạy cho anh một bài học, mắng anh hỗn láo, bất hiếu. Cả nhà rung chuyển, thái độ của bố mẹ lại cương quyết bất ngờ, không đồng ý là không đồng ý.
Triệu Khanh Vũ phải chịu áp lực khủng khiếp, không về nhà, không nghe điện thoại của bố mẹ, một mình đứng trước sóng gió.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!