Chương 19: Cô ấy sẽ chẳng bao giờ rời đi được nữa

Sắc hoàng hôn buổi chiều thu cứ mãi bịn rịn vương vấn, ánh sáng gấp khúc trên lớp kính thủy tinh thiêu đốt đôi tai Lâm Sơ Nguyệt. Ngụy Ngự Thành đứng thẳng người, nửa người anh chìm trong tia sáng như một người đang nắm giữ chùm sáng dịu dàng.

Không thể chối bỏ được sự thật rằng anh là một người đàn ông vô cùng đẹp trai và quyến rũ. Anh nói chuyện thẳng thắn không hề che giấu dục vọng của bản thân nhưng ánh mắt anh lại quá đỗi hiền hòa, còn phảng phất cả nét chân thành trong ấy.

Cô mỉm cười, hỏi anh: "Chủ tịch trả lương gấp đôi cho tôi à?"

Mặt anh vô cảm, chỉ nhắc nhở cô: "Sếp em là Đường Diệu."

Khoảng cách vừa phải, thái độ không chê vào đâu được. Cô buồn cười, gật đầu với anh: "Cảm ơn anh đã nhắc."

Anh cũng không ở lại lâu, xuất hiện, tỏ thái độ rồi rời đi. Cô quay lưng gọi điện cho chị Sướng báo rằng mình không thể nhận công việc này. Dường như chị cũng đoán được nên khuyên lấy lệ vài câu rồi bảo: "Được rồi, ngày mai chị sẽ gọi lại cho em."

Chuyện cứ thế mà trôi đi nhưng tối hôm đó có một số lạ gọi đến cho cô. Giọng đối phương rất lịch sự: "Chào cô Lâm, tôi là Đường Diệu."

Lâm Sơ Nguyệt nào dám nghĩ đến việc Đường Diệu sẽ gọi điện cho mình chứ. Cô vẫn kìm nén không đả động gì, thậm chí cô còn muốn hỏi: "Có người đang chĩa súng vào đầu anh đúng không?"

Lòng vòng mấy phút, Đường Diệu ngừng nói trong tích tắc rồi lại cất giọng điềm đạm: "Công nghệ Minh Diệu luôn cam kết rằng sẽ mang đến cho nhân viên cảm giác thân thuộc với công ty. Tôi là bạn của giáo sư Phương Hải Minh nên nếu cô có nhu cầu, tôi rất sẵn lòng giới thiệu cô với ông ấy."

Phương Hải Minh là chuyên gia có thẩm quyền trong lĩnh vực tim mạch ở Trung Quốc, khó lắm mới được ông khám cho tại bệnh viện quốc tế. Nghe nói những bệnh nhân bị phán "án tử" ở các bệnh viện khác vẫn có thể sống lại dưới bàn tay ông.

Ngón tay cô đang nắm điện thoại bỗng siết chặt, món hời trong cuộc thương lượng này cám dỗ xiết bao. Ý của Đường Diệu rất rõ ràng, tôi có thể giúp cô nhưng trước tiên cô phải làm việc cho công ty tôi đã.

Tối đó, cô ngẫm lại hết tất cả mọi chuyện, đến lúc này mới vỡ lẽ trong muộn màng. Chắc hẳn ngay từ đầu người nào đó đã giăng ra tấm lưới mà anh dày công thêu dệt, chỉ có bé ngốc Chung Diễn mới ngã được vào thôi.

Lâm Sơ Nguyệt mở cửa, ánh sáng mờ ảo chen vào khe cửa, khắc họa khuôn mặt đương say giấc nồng của Lâm Dư Tinh. Có một chiếc tủ ngay cạnh giường là nơi đựng thuốc của cậu. Nếu phải so sánh thì sắc mặt cậu tái nhợt thiếu sức sống hơn hẳn người bình thường.

Cô ngắm em trai mình rất lâu rồi mới nhẹ nhàng khép cửa lại. Sau đó cô soạn một tin nhắn: "Sếp Diệu, ngày mai tôi sẽ đi làm đúng giờ."

"Hài lòng chưa?" Cùng lúc đó, Đường Diệu đang quơ quơ điện thoại trước mặt Ngụy Ngự Thành. Anh chỉ ngó qua bởi nó không nằm ngoài dự đoán của anh.

"Bỏ thời gian và công sức ra như thế mà không thèm phản ứng gì à?" Đường Diệu pha trò.

Anh rút điếu thuốc, tay bóp vào đầu thuốc rồi mới châm lửa: "Cậu muốn tôi phải phản ứng thế nào?"

Đường Diệu: "Tự tin cô ấy sẽ đi làm vậy cơ à?"

"Không phải tự tin." Anh đáp: "Mà tôi hiểu rõ trong lòng cô ấy thì em trai luôn đứng ở vị trí số một."

"Nên cậu mới uy hiếp cô ấy." Mắt Đường Diệu híp lại chế giễu anh.

Anh sửa lại: "Người đó là cậu chứ không phải tôi."

"Còn quật lại cơ đấy." Đường Diệu nhạo báng, cực kỳ tò mò: "Đây không giống phong cách tán gái của cậu."

Anh và Ngụy Ngự Thành gắn bó bao nhiêu năm trời nên chẳng thể nói là không hiểu nhau được, đàn ông hơn ba mươi tuổi, vừa có điều kiện vừa có tiền, sao có chuyện chưa từng yêu ai bao giờ. Tuy nhiên đời sống riêng tư của Ngụy Ngự Thành lại kín tiếng, chắc hẳn anh có hẹn hò nhưng lại không công khai bạn gái với mọi người. Tình bạn thân thiết như này mà Đường Diệu cũng chưa thấy anh xuất hiện nghiêm túc bên người yêu bao giờ.

Mùi thuốc lá không hợp khẩu vị, khói xộc lên mũi, Ngụy Ngự Thành hút được vài lần rồi dập luôn điếu thuốc. Anh đứng dậy đi ra quầy rượu, vô cùng nghiêm túc trả lời Đường Diệu.

Tán cô à?

Không tán.

Anh khẽ nói: "Chỉ nối lại tình xưa."

Việc trị liệu cho Chung Diễn sẽ không dừng lại, trên thực tế, tính cách cực đoan do những tổn thương gây nên không có nhiều biện pháp để chữa lành nên việc bầu bạn, giao tiếp, không quá nuông chiều là những cách hiệu quả nhất với cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!