Xem ra Lâm Sơ Nguyệt đã nắm được triệt để thủ đoạn của Ngụy Ngự Thành, anh không hề chuẩn bị chiêu thức tấn công cô nhưng vẫn tung đòn vô cùng nhuần nhuyễn. Cô cũng chả phải gái nhà lành điềm đạm đáng yêu gì nhưng thủ đoạn lấy chiêu đập chiêu của cô vẫn chẳng bì nổi với anh.
Cô cười: "Chủ tịch không được sướng đã đời thì phải?"
Giờ thì đến lượt anh run rẩy. Cô nhướng mày, nói một cách thản nhiên: "Tôi cũng chẳng bắt anh phải chịu trách nhiệm."
"Nhưng anh muốn em phải chịu trách nhiệm." Anh đáp kiểu nửa đùa nửa thật.
"Nếu ai cũng giống như anh thì tôi nào đảm đương nổi."
Cô phất tay chực bước nhưng không đi được vì cánh tay đang bị anh kéo giật về. Cô quay đầu, ánh mắt bình tĩnh lóe lên sự kiên cường không chịu khuất phục.
Sau mấy giây giằng co nhau, anh đã buông tay ra trước. Cô quay về phòng gọi Lâm Dư Tinh nhưng cậu đang được xả láng nên không muốn về. Song vừa ngoái đầu, đập vào mặt cậu là ánh mắt bừng bừng của chị mình thì cun cút đi đến bên cô.
Cho tới khi Chung Diễn đi tìm người thì đã không thấy bóng dáng ai đâu. Chưa đến chín giờ nhưng cuộc chơi đã tàn, Ngụy Ngự Thành và Lý Tư Văn đi trước, sau khi được anh giao việc cho, Lý Tư Văn gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Chung Diễn chui lên ngồi vào ghế sau rồi banh càng, bực mình mà nhìn cả nhà sếp Trương đứng bên ngoài đang cười híp hết cả mắt vào: "Con gái nhà người ta chỉ ước được dán mắt vào người cậu."
Phép chào hỏi lịch sự kết thúc, cửa xe vừa đóng thì Ngụy Ngự Thành đã trở về với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày. Chung Diễn nói: "Cậu dẫn về cho cháu một người mợ nhỏ tuổi cũng được mà."
Anh liếc cậu: "Cháu rảnh lắm hả?"
Cậu cãi lại: "Người ta nói sự thật thì làm sao?"
Tâm trạng tối nay của anh vô cùng tồi tệ nên bầu không khí căng như dây đàn. May mà Lý Tư Văn hòa giải đúng lúc, đánh sang chuyện khác: "Tôi nghe nói bộ phận hậu cần ở công ty Diệu đang tuyển người để tư vấn tâm lý và huấn luyện cho nhân viên đấy."
Chung Diễn nghe vậy đã dỏng hết cả tai lên.
"Mức lương cao lắm, mấy hôm trước gặp mặt, giám đốc còn cố tình kể cho tôi nghe để nhờ tôi tìm giúp ứng viên phù hợp." Lý Tư Văn giải thích cặn kẽ: "Mãi tôi vẫn không nghĩ ra được nên định về hỏi bạn đại học xem thế nào."
Chung Diễn đảo mắt mấy lần, còn liếm môi ngẫm nghĩ. Đến Minh Châu Uyển, Lý Tư Văn đương định ra về thì cậu vội vàng cản anh lại: "Anh Tư Văn."
"Ơi?" Lý Tư Văn hạ cửa kính xe xuống: "Sao thế?"
Cậu nghiêng người theo tấm kính, nói giọng điềm nhiên: "Vừa nãy anh bảo anh đang giúp người ta tìm ứng viên thích hợp, để em đề cử cho anh một người, Lâm Sơ Nguyệt, cô Lâm đó."
Lý Tư Văn dài giọng, cất lời do dự: "Thế à."
Thấy anh không tỏ thái độ nên cậu làm căng: "Hình như cô tốt nghiệp từ trường 985 mà ra đấy, năng lực chuyên môn cũng giỏi, dù có hơi dữ dằn nhưng nhìn chung thì không vấn đề gì cả."
Anh ngạc nhiên: "Mối quan hệ tốt thế rồi cơ à?"
"Tốt cái gì mà tốt." Cậu vội chối đây đẩy, viện một đống cớ: "Tại em thấy cô bị áp lực quá, thêm cả em trai mắc bệnh tim nữa nên tốn nhiều tiền lắm. Chuyện nhỏ mà có mất công đâu, coi như đang tích đức thôi. Được không anh, được hay không được chỉ một lời thôi."
Anh bật cười: "Để anh nói với người ta xem thế nào, nhưng quan trọng là cô có đồng ý hay không đã."
Cậu cực kỳ tự tin: "Cô mà không đồng ý thì bị úng não mất rồi, để em lo cho!"
Mãi tới khi lái xe lên cầu vượt thứ hai thì anh mới gọi điện cho Ngụy Ngự Thành: "Đã xong việc, anh đoán trúng phóc, Tiểu Diễn rất nhiệt tình." Đến chính anh còn bất ngờ: "Lần đầu tiên trong đời Tiểu Diễn ấy nhỉ."
"Với người khác thì không có được lần thứ hai đâu." Ngụy Ngự Thành nói bóng gió, anh đang ngồi trong phòng làm việc, tay dập điếu thuốc rồi đứng dậy ngó ra ngoài cửa sổ. Anh hiểu quá rõ rằng chỉ mình Chung Diễn mới có thể khuyên được Lâm Sơ Nguyệt chứ ai làm rồi sẽ thành công cốc.
Lý Tư Văn nhớ lại lúc trước mà buông lời cảm thán, lần này ông sếp mình hành động trót lọt quá, thôi nhìn thế là đủ rồi.
Mấy hôm sau, Chung Diễn tìm cớ để hẹn Lâm Sơ Nguyệt ra ngoài ăn cơm, nói mỹ miều rằng muốn cảm ơn cô giáo nhưng cô nghe xong thì sởn cả da gà: "Có việc gì thì cứ nói đi."
Chung Diễn thở dài: "Lời cảm ơn từ tận đáy lòng được không?"
Cô "À, à": "Em là đứa không tim không phổi thì chị trông cậy được vào đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!